Tiêu Túc xổm trước túi vải, hai ôm nước mắt qua ngón rơi xuống đất.
Lúc này, mặt trời đã xuống núi, ánh nắng yếu ớt còn rơi xuống lưng anh nhưng anh vẫn ngừng r/ẩy.
Bởi dạng túi vải kia rõ ràng đã là người hoàn chỉnh nữa.
Tôi vỗ nhẹ vai anh ta.
Xung quanh ắng đến đ/áng chỉ tiếng nghẹn Túc.
Đột nhiên sau lưng truyền đến loạt âm thanh sột soạt.
“Ai?”
Tôi quay ngoắt lại, bóng nhanh chóng lướt qua.
Tiêu Túc nghe vậy ngừng quay đầu nhìn.
Tôi liếc mắt với Túc, Túc hiểu ngay thì, sải đôi dài chạy xuống núi.
Tôi cảm thán, lực dạng vừa.
Tôi thu hạc giấy, đi bóng đi.
Chưa đi bao xa, bóng người từ bên cạnh nhảy ra và tóm lấy tôi.
Lưỡi băng kề sát làn da trên cổ, còn hơi hơi r/ẩy.
“Các người là Vì sao tới đây?”
Tôi giơ hai lên, làm thế đầu hàng.
“Đừng kích động, ý, chỉ tới tìm người thôi.”
Vừa nói, bất ngờ lùi về sau bước, giơ đ/á/nh cổ hắn con lập đó rơi xuống đất.
Người đàn ông tình ổn co giò chạy sang khác.
Tôi vội, nhặt con đùa nghịch tay.
Vừa tiếp xúc đã cảm lạ thường.
Tuy ngày hè oi bức nhưng như mùa đông, khi chạm con này mang đến cảm giác lẽo.
Cẩn thận quan sát, còn đang tản ra khí yếu ớt.
Xem ra đã sắp bị hun đầy khí, nơi này thật đơn giản!
Đang nghĩ ngợi, người đàn ông kia chạy lại, nhìn thì bước chợt dừng lại.
Tiêu Túc cách xa đang chầm chậm đi tới ở sau.
Người đàn ông cắm đầu chạy núi, nhưng chưa qua mấy phút đã bị Túc áp giải lại.
Người đàn ông là ông già nhom, khóe mắt lồi lõm, khóe môi trắng bệch.
Ánh mắt rơi xuống cái lưng gù ông con ở đó, nhìn ngoại tầm 3, 4 tuổi.
“Con này, là mày?”
Tiểu kia đang nhìn ngay lập nhảy khỏi lưng ông há lao về tôi.