“Chào…chào chú…”
Thằng bé nhỏ xíu, đứng chưa đến eo Thẩm Yến. Đôi mắt to tròn của nó nhìn anh chăm chú, môi mím lại, khoé môi trệ xuống, nước mắt đảo quanh vành mắt chực chờ muốn tuôn ra.
“Tần Dã à?” Thẩm Yến bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống, hai tay đút túi quần, cái kính đen gài bên ng/ực áo, trên cánh tay là hình xăm đầu lâu dữ tợn, giọng nam tính trầm đục hỏi thằng nhỏ “Mấy tuổi rồi?”
Thằng bé ngơ ngác nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, nó sợ đến mức r/un r/ẩy, há mồm ra không thốt được chữ nào. Nước mắt tí tách rơi xuống, thằng bé oà lên khóc nức nở.
Thẩm Yến: “…???”
Anh còn chưa động đến sợi tóc của nó mà nó đã khóc rồi.
“Nín.” Sắc mặt Thẩm Yến trở nên tồi tệ, khí thế đe doạ “Ta đã làm gì mi đâu mà khóc. Nín ngay!”
Thằng nhỏ sụt sùi, nấc nghẹn, hai má phình ra, mặt đỏ au.
Thẩm Yến cũng nghẹn, phải hít sâu một hơi để bình tĩnh, lạnh giọng thông báo:
“Từ mai mi sẽ sống cùng chú, chuyển đến căn nhà này ở, toàn bộ cuộc sống của mi hiện giờ sẽ do chú quản lí, nghe rõ chưa?”
“Vâng, vâng ạ…huhuhu…” Tần Dã nức nở.
Hết cách, Thẩm Yến rút chùm kẹo mút từ túi áo, mất kiên nhẫn bóc vỏ một cây kẹo dâu rồi nhét thẳng vào cái mồm nhỏ đang há ra kia, thành công khiến Tần Dã nín khóc.
“Nhưng mà chú… chú ơi…” Tần Dã ngậm kẹo mút, bàn tay nhỏ với lên nắm lấy ngón tay út của Thẩm Yến, lúng búng hỏi “Ba mẹ cháu đ...đâu ạ?”
Thẩm Yến khẽ cau mày, định hung dữ nạt cho nó một trận nhưng lại thôi, thở dài, bàn tay đặt lên đầu nó xoa xoa, không đáp, ánh mắt nhìn về xa xăm.