13
“Tạ Lâm, cậu đi/ên à?”
Ánh mắt nhìn có chút đồng tình.
“Tôi…”
Lúc này, bởi vì hổ, một câu nên lời.
Chẳng lẽ, thật sự đi/ên rồi?
Tấm ảnh vừa rồi chẳng qua chụp sướng cơ Dật.
Mà hắn vừa rồi chẳng qua vẫn luôn đang tìm góc độ chụp mà thôi.
Tôi rốt cuộc đã làm những gì vậy.
Nhưng mà, hắn chụp làm sao dùng điện di chứ.
Nhìn điện di giờ phút này cầm trong tay, mới kịp phản ứng, khó trách có thể trực khóa mặt.
Tôi tức bắt lấy điểm cùng hắn chuyển đề tài.
Mà trái lại hỏi, thần thái lại có chút kích động:
“Tôi, tôi, tôi…”
Được cuối cùng bắt được lỗ rồi.
“Tôi cái gì mà tôi? Mau thật khai báo!”
Tôi thừa thắng xong lên, định có được đáp án.
Tống thấy ham học hỏi như vậy, nhịn được liền dặn dò:
“Tôi đây thấy cậu thích nhìn ảnh ngẩn người sao, chỉ muốn chụp cho cậu vài tấm.”
“Như vậy, tư liệu trong mơ cậu càng phong phú sao?”
Lời này hắn, như có lý.
Tôi tức kéo mấy tấm ảnh hắn vừa càng xem càng đỏ tai tim: “Chụp rất tốt, lần sau tục.”
Tôi tắt điện thoại, cười hihi haha với đang chờ đợi.
Có lẽ, chào đón một người đàn ông được.