Cậu nghiến răng nghiến lợi chằm chằm.
“Tôi cũng muốn hỏi sao cậu?! Biến... thái!”
“Hừ, bi/ến th/ái bằng cậu? phải đưa lưỡi trước—”
Chưa kịp câu, đã Dư kéo xềnh xệch khỏi phòng thí nghiệm.
“Tôi cảnh cáo cậu, Tống Kha đừng mà ăn lung tung!”
Cậu hạ giọng đe tôi.
Tôi đẩy mạnh tường nhà vệ sinh.
Hai mắt nổi lên những tia m/áu đỏ tay nắm ch/ặt cổ áo như thể đang túm lấy con gà con.
“Chuyện hôm được ngoài!”
Tôi bật cười.
Bình thường cũng thấy nhiều thế này đâu.
Hôm vậy.
Cứ như thể phải nạn nhân ấy.
Tôi thấy thiệt thòi đây này.
Tôi ưỡn ng/ực, cố gắng cao người lên trông quá lép vế.
Đương nhiên muốn rồi, cũng đang đây.
Nhưng càng tức gi/ận thì càng muốn chọc tức ta.
Tôi cố tình mày, vẻ mặt đầy khích.
"Nói ngoài thì đã sao nào?"
Cậu càng siết ch/ặt cổ áo hơn.
Áp sát gương mặt gần.
"Cậu... dám?"
Thực lòng mà nói, vẻ ngông cuồ/ng của ta, sự muốn trả th/ù.
Nhưng định làm chuyện "gậy ông đ/ập lưng ông".
Tuy nhiên, vẫn muốn chọc tức ta.
Khó khăn lắm mới dịp tức gi/ận thế này.
Tôi cằm lên, vẻ ý.
"C/ầu x/in đi."
"Tống Kha đừng ép tôi."
"Ép thì sao nào, làm gì được tôi? đấy, miêu tả tỉ kể cho mọi người nghe chi tiết một."
Lục Dư bất sát mặt chóp mũi sống mũi tôi.
"Cậu thấy gh/ê à? Cậu dám câu, sẽ hôn lần nữa, thử xem?"
"Đậu má, thấy gh/ê hả?"
Tôi đẩy nhưng đẩy được.
Cậu sa sầm mặt.
"Dĩ nhiên cũng thấy gh/ê t/ởm, nhưng dám ngoài, sẽ phải kinh như vậy đấy, chúng cũng đừng hòng được sống ổn."
"Tên khốn."
"Nói, sẽ ngoài."
Cậu chằm chằm từ trên cao, rồi dùng tay nâng cằm lên.
Nhìn vẻ nghiêm túc này của ta, sự ép quá, lúc liều mạng sự hôn thì ch*t.
Tôi dùng sức đẩy ra.