Trẫm không định dễ dàng tỏ ra vui vẻ với Thôi Nguyên Chiêu. Trẫm cầm một tập tranh vẽ đặt trước mặt Thôi Nguyên Chiêu.
"Ái khanh đêm qua mạo hiểm tính mạng nói thẳng, trẫm rất cảm động, khanh thấy trẫm nên cưới con gái nhà nào thì tốt?"
"Con gái lớn của Tiền ái khanh, giỏi thi thư."
"Con gái thứ ba của Tôn ái khanh, giỏi nhạc họa."
"Bệ hạ." Thôi Nguyên Chiêu ngắt lời trẫm. Mắt y hơi đỏ, giây sau, nước mắt trong mắt y như sắp rơi xuống. Trẫm mềm lòng, nhưng trẫm giả vờ không để ý đến y.
"Cháu gái của Ngô ái khanh, nghe nói là đệ nhất mỹ nhân."
"Lục Chu" Thôi Nguyên Chiêu lại ngắt lời trẫm. "C/ầu x/in ngài, đừng nói nữa."
"Hỡi ơi" trẫm ôm y vào lòng, "Nguyên Chiêu, khanh thật sự muốn thấy trẫm lập người khác làm Hoàng hậu sao?"
"Thần không muốn."
"Vậy khanh có muốn làm Hoàng hậu cho trẫm không?"
"Thần... thần không dám."
"Là không dám, hay không muốn?"
"Thần nguyện."