Trên người Trạch có mùi thơm gỗ thông lạnh, tĩnh lặng trầm ổn, như vòng tay lớn hắn, mang đến người cảm giác an toàn vô tận.

hắn đang mặc áo giáp lạnh lẽo, vẫn cảm thấy thật ấm áp. đến mối lâu năm trước hắn Chu sống mũi cay xè, suýt nữa thì kiềm được mà bật khóc.

Sau lúc nhau trong yên lặng, Trạch thả ra, thấy đỏ hoe, hắn chau mày ki/ếm lại.

“Nàng sống trong cung tốt sao?”

“Ta…”

Ta ngập ngừng, rồi dài.

“Có tốt hay vào cung phải đều như vậy sao, những người như chúng ta, có lựa chọn nào khác?”

Mục Trạch hơi cúi đầu im lặng nói nữa.

Chúng chuyện câu rồi đứng dậy định rời đi. Đến khi ra tới cửa, Trạch đột nhiên gọi lại:

“Chu Khả…”

Ta quay đầu lại, đôi ướt át hắn, lệ trong veo chậm lăn xuống má trắng ngần, vừa vặn rơi xuống.

Biểu cảm Trạch nhiên thay đổi.

Hắn ch/ặt nắm tay.

“Chu hội là do người tự tạo ra.”

Ta nhiên hắn, ngây người lúc, rồi đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

“Mục Trạch, đã như thế rồi, sau cần phí sức vì nữa, đáng đâu.”

Nói xong, nhấc tà quay đầu bỏ chạy.

Vừa chạy, vừa giơ tay dấu like chính mình, lại có tài diễn xuất bẩm sinh như vậy, chinh phục được Trạch, xem ra dễ hơn tưởng tượng chút.

Quay cung, trạng tốt hơn nhiều, ngược lại, cung Ly gi/ận đến mức nhảy dựng lên trong sân.

“Nương nương, người xem, mấy tên tiểu nhân cao giẫm ấy, chỉ trong ngày mà đã dám đến mức này!”

Trên bàn gỗ tử đàn bốn góc đặt hai món rau xanh lè bát canh, kèm theo cái bánh bao, đúng là phần cung hạng trong cung.

Ta cười, chắc mười phần thì phần là Cẩn Tần, đúng là quá hẹp hòi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm