Tin gửi cho biết rằng đã chuẩn tinh thần cho thất bại từ lâu.
Có lẽ chưa đến thế.
Nghĩ đến đây, gằm mặt, mắt vô lướt qua tủ đầu giường, nhếch lên chua chát.
Rốt nên nói hào hay keo kiệt, đến mức cấm cả Kỳ Hạ dùng bao cao su của mình cơ mà...
Tôi tùy hứng kéo ngăn tủ, bất ngờ phát hiện thư màu tím nhạt nằm lìm dưới đáy.
Nét của Xuyên.
Tim đ/ập thình thịch, hai nâng niu thư, cẩn trọng mở chút một.
Những dòng hiện khiến hơi thở đột nhiên ứ, cổ họng như bóp nghẹt.
Từng con tựa mũi kim đ/âm xuyên vào trái tim, nhói buốt lan tỏa khắp ng/ực.
Ngón run nhẹ, giọt mắt nóng hổi rơi làm tờ giấy rung lên bần bật.
Lá thư này được viết ngày ở nhà tôi.
Bốn năm dài đằng đẵng được gói ghém vài trang giấy.
Anh tôi.
Trong cơn đớn tưởng chừng ngạt thở, nghe văng vẳng nói ngoan ngoãn của Xuyên:
"Anh nhớ về đó, chị nhạc sĩ."
Kế đến là tiếng gào thét đi/ên lo/ạn của Chu Ngưỡng:
"Tôi đã thấy nó ở CẢ các đàn của em!"
Cuối cùng là đắc ý của Lê Thanh:
"Mày nhớ sao? Chính là chàng dị ứng hải sản cự mày đó..."
Tôi gục mặt vào đầu gối, tiếng nức nghẹ kìm nén vỡ òa.
Đáng lẽ phải nhớ rõ về mới phải.
Hít hơi thật lau vội dòng mắt, cầm điện thoại định bước ngoài.
"Anh ở đâu? đến tìm anh."
Vừa bước nhanh, vừa tin.
Cánh vừa mở, chân chợt khựng lại.
Sầm đứng trước cửa, mắt u buồn lệ nhìn tôi, viền mắt hoe.
"Anh dám gõ cửa."
"Tại sao?"
Trái nhói hồi.
Sầm đối diện tôi, nói chậm rãi như sợ làm vỡ tan khí:
"Anh sợ... người mở phải là em."
Khóe nhẹ nhàng cong lên, vừa đã giọt lệ c/ắt ngang.
"Anh rồi nhé, cậu bạn trai ạ."
Sầm siết ch/ặt vào vòng tay.
Cảm xúc hỗn độn lồng ng/ực như thấm qua thớ truyền sang cơ thể tôi.
"Lận Nhan, em. thể mất em."