Sau khi phá sản, b/án cả công ty vẫn chưa trả hết n/ợ, bố mẹ tôi tuyệt vọng tìm đến cái ch.ết, để lại tôi bơ vơ với một khoản n/ợ khổng lồ.
Khoảnh thời gian đó cực kỳ khốn khổ.
Tôi cầm cố tất cả nhà cửa, tài sản còn sót lại, phải chuyển đến một khu chung cư tồi tàn trong khu ổ chuột. Một thiếu gia lớn lên trong sự nuông chiều của bố mẹ lần đầu phải dãi nắng dầm mưa đi giao hàng, làm hai ba công việc cùng lúc, thức khuya bưng bê rửa bát, chịu sự hạnh họe quấy rối của khách hàng. Kinh khủng hơn, bởi vì thân phận là Omega, tôi suýt bị cưỡ/ng b/ức mấy lần.
Giờ cuộc sống khó khăn lắm mới ổn định được một chút, thân tôi còn lo chưa nổi, làm sao một mình tôi có thể lo được cho đứa nhỏ trong bụng.
Sự ra đời của nó từ một mối qu/an h/ệ nghiệt ngã, cha không nhận mặt, tốt nhất nó không nên được sinh ra.
Trên cả quãng đường về, tôi ngồi đơ như khúc gỗ, nước mắt chảy dài cũng không biết.
Về được đến nhà, tôi lờ đờ leo lên cầu thang, phớt lờ sự chào hỏi của anh hàng xóm, mệt mỏi mở cửa bước vào căn hộ nhỏ của mình. Gục ngã trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một giấc ngủ đến tận tối.
Thật ra tôi có thể ngủ thêm được nữa nếu như không có tiếng la hét của nhà hàng xóm, kèm theo đó là hàng loạt tiếng bước chân hoảng hốt chạy xồng xộc ngoài hàng lang.
Nhập nhèm xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, tôi tưởng ch/áy nhà, lật đật bò dậy vơ vội cái balo để trong góc đã soạn sẵn đồ đạc (để sẵn phòng khi chủ n/ợ kéo đến thì chạy luôn). Sau khi bước ra bên ngoài, không thấy có khói đen bốc lên hay tiếng còi báo ch/áy, tôi kéo bác hàng xóm đang gom đồ, thắc mắc:
“Bác ơi, khu chung cư nhà mình xảy ra vụ gì vậy ạ?”
Bác hàng xóm gấp gáp bỏ quần áo vào túi ni lông, sốt ruột trả lời:
“Cháu nhìn qua cửa sổ đi, phía dưới có đám người xã hội đen kéo đến bao vây nguyên khu này rồi. Chắc sắp có khủng bố. Ta vẫn nên trốn đi cho an toàn cháu ạ!”
“Có ai báo cảnh sát không ạ?”
“Giời ơi, khu tự trị này cảnh sát có đả động gì đến đâu, chỉ nói mồm thôi trông cậy được gì. Tốt nhất ta nên tự thân thôi! Cháu cũng xuống nhanh đi.”