03
Tôi chọn trở Trung Quốc ngay sau khi tốt nghiệp.
Trong năm sống ngoài, học cách kiềm cảm xúc mình tốt.
Trong đồng nghiệp, có cảm xúc ổn định, trưởng thành chững chạc.
Khi lời đề xuất hiện email, ngồi và ngắm bầu trời thành phố cửa sổ kính suốt từ đến bị mắc một cái lưới mà thể được.
Cuối cùng, chấp lời đề và chọn trở Trung Quốc để phát triển.
“Hứa trợ lý, nghe nói anh đ/ộc thân.”
Trong lúc ăn, Dương bộ vận hành kỹ thuật ngồi đối diện tôi.
“Ừm.”
Gần đây có nhiều đồng nghiệp thiệu với gái.
“Bạn cùng đại học vợ vẫn đ/ộc Để xem ảnh nhé.”
Vừa nói, Dương vừa và sử trò với vợ anh ra.
Khi anh đưa điện tôi, ngước lên và hỏi anh ấy: “Họ vợ anh gì?”
Lưu Dương tại nhưng vẫn trả lời: “Cô họ Lam, tên Lam Thụy.”
Tôi ngay khi cửa.
Cô đổi nhiều, thu yên và tươi sáng.
Khi tôi, ràng có chút choáng váng.
Những ngón tay run nhẹ dưới gầm bàn.
“Đã lâu gặp, Nam.”
Tôi nói với nhiều nhưng chỉ im lắng nghe và thỉnh thoảng đáp lại.
Tôi thể hỏi câu hỏi đó.
“An mình ngoài…. trước rồi không?”
Tôi tự hỏi liệu có việc ngoài kênh khác không.
Có lẽ đợi nói biết.
“Đúng mình nó trên weibo Tùy Cẩm.”
Đối với câu trả lời này, ngạc nhiên.
Vậy thì cũng rằng và Tùy Cẩm với nhau.
Sau khi rời đi, bấm weibo Tùy Cẩm.
Tôi tình cờ xem bức ảnh đó, tình cờ nó đăng tin du học.
Đó con đường duy nhất để trở ký xá trường cấp ba chúng tôi.
Làm có thể được.
Hóa vậy…
Một cảm bất lực sâu sắc khiến làm gì.
Cuối cùng, vẫn nhịn mà đuổi theo ngoài.
An với nụ cười nhẹ nhõm, khiến hiểu rằng chúng sẽ bao giờ có thể nữa.
Cô bỏ rồi.
Tôi gặp tại cưới ca. Cô dâu cùng thời đại học Nam.
Chúng thường xuyên ăn cùng nhau và thân thiết với nhau.
Cô cũng và gật chào tôi.
Bên cạnh một ông cao đẹp trai và trung.
Cách anh ta giống như một con báo, sắc bén và cảnh khiến khó đoán.
Tôi gặp đủ loại năm và trực mách bảo rằng anh ta tầm thường.
Lưu Dương thiệu anh ta Bạch, trai Nam.
Lòng như thắt nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Anh ta bóc tôm thận lưng hiển anh ta chăm sóc chu đáo.
Tiệc cưới xong, ngồi lên xe nhưng n/ổ máy.
Tôi họ khỏi khách sạn.
Du đội mũ trùm áo khoác lên cô. cởi nó ra, đội lên cô.
Lặp mấy lần, gi/ận, vung nắm phía Bạch.
Du chạy phía trước bước, tới đ/á/nh anh ta.
Anh ta mỉm dang vòng tay, kéo lòng rồi hôn lên đỉnh ấy.
An ngẩng cười toe toét và rạng rỡ.
Tôi và thân gương chiếu hậu bên trái.
Trên khuôn mặt vẫn cứ cười như chỉ cười thì cứ vậy khóc rồi.
(Hoàn toàn văn)