Trời ơi, ngại quá đi mất.
Thật thể chịu nổi, dám anh ấy nữa.
Đợi về, tôi nhất định cho Tư Hành ch*t đi sống lại.
Hồi còn trẻ, anh ấy đáng yêu mức đấy.
Chỉ vài câu đùa đỏ mặt thốt nên lời.
Thẩm Tư Hành gắng giữ nghiêm nghị, nhưng đôi tai đỏ ửng bội anh.
Anh ấy chăm chú tôi lúc:
"Chị có nhan sắc, có ngoại hình, học vấn cũng đầy đủ. Em sợ mình đáp ứng kỳ vọng chị."
Tôi bị anh dỗ ngọt mức trong bụng, phá lệ thêm bát cho anh.
Đưa cho anh xong, tôi nói:
"Sau cũng y chang vậy với chị đấy."
"Em biết không? Sau trở người cực kỳ xuất chúng."
"Thật khó yêu chị. Còn ngày sợ chị hài lòng, nhiều bạn chị còn có chị bỏ bùa không."
"Em đừng chứ! Sau giỏi lắm. học đại học học tập còn đứng đầu. Chị vào trường sau, người ta bàn tán về suốt. viên cũng hay lấy ra ví dụ, kể về lần thất bại đầu tiên nhưng buồn tiếc nuối mà tức phân nhân..."
Tôi càng càng Tư Hành vừa ăn vừa lắng nghe.
Đúng lúc tôi lấy hơi, anh rót ly nước đưa tôi:
"Khát không?"
Tôi tủi thân: "Em à? Sao thấy gì thế?"
Thẩm Tư Hành tôi cười đầy chiều chuộng: "Ừm... Em muốn biết, đợi nghiệp công mới gặp chị sao?"
"Đương nhiên Em có chị gì đấy?"
"Chị vẫn chưa à?"
Tôi kéo ống quần đồng anh cho, ừm... rồi.
Thôi ăn rồi tính sau!
Thẩm Tư Hành chỉ mặt đoán trước điều này.
Cuối tôi gì anh, anh ăn ngoan ngoãn đi rửa bát.
Hết rửa bát ngồi bài tập.
Tôi đành lẳng lặng rút lui.
Sợ nhất anh ấy bài, kiến thức tôi trả hết cho thầy cô rồi.