“Các người dựa vào cái gì mà không cho phụ nữ mang th/ai lên xe!”
Một thanh niên trẻ nhuộm tóc vàng chỉ tay vào xe buýt, gi/ận dữ nhảy cẫng lên.
“Phân biệt đối xử đã đành, còn công khai treo khẩu hiệu ngay trên thân xe!”
“Vô liêm sỉ! Ngay cả một tay l/ưu m/a/nh nhỏ như tao cũng không thể nhịn được!”
Tôi quay đầu nhìn chiếc xe buýt.
Trên thân xe trắng đầy vết gỉ, giăng một tấm băng rôn đỏ dài bốn mét.
“Phụ nữ mang th/ai không được lên xe!”
Mấy chữ màu đen trên băng rôn nổi bật đến mức có thể nhìn thấy từ xa.
Quả thật hơi ngạo mạn.
Nhưng tuyến đường này bố tôi đã lái ba mươi năm, luôn giữ quy định này.
Bữa tối, bố tôi tiếc món rau ng/uội còn thừa từ hôm qua, ăn xong liền bị tiêu chảy dữ dội.
Mẹ tôi đưa ông vào viện cấp c/ứu, bác sĩ chẩn đoán ngộ đ/ộc thực phẩm cấp tính, phải truyền nước ba ngày.
Bố tôi lúc đó mặt mày biến sắc.
“Không được, tôi phải đi làm.”
“Xe không thể dừng, nhất định phải chạy.”
Dù tôi và mẹ tôi thuyết phục thế nào, ông cứ lặp đi lặp lại một câu:
“Xe không thể dừng đâu.”
“Dừng lại, sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Bất đắc dĩ, tôi đành thay ông trực ca.
Bố tôi mặt tái nhợt, môi bong tróc vì mất nước, vẫn không quên nắm tay tôi dặn dò:
“Nhất định phải tuân thủ quy định.”
“Không được cho phụ nữ mang th/ai lên xe, tuyệt đối không được cho họ lên xe!”
“Còn nữa, không được dừng xe giữa đường, càng không được đón khách giữa đường, nghe rõ chưa?”