"Vốn tưởng lần này cậu ch*t chắc rồi, không ngờ vẫn có thể xuất hiện trước mặt tôi."
Lúc này tôi mới biết, gã không để ý tôi, mà chú tâm vào Hứa Thập Thất.
"Chính là ông đã hiến kế đổi mạng tồi tệ cho Lưu Vũ Hàng?"
Lúc này, đạo sĩ mới cúi nhìn tôi, mặt đầy vẻ kh/inh thường.
"Con nhóc nào đây, nói nhảm lung tung."
Tôi cần chính sự kh/inh thường đó của gã.
Nhân lúc gã không đề phòng, tôi đ/âm cành đào tẩm đầy m/áu và chu sa vào đùi gã.
Theo tiếng kêu thảm thiết, một luồng khí đục đen phun ra từ miệng đạo sĩ.
Toàn thân gã đen kịt, gã dùng lực rung mạnh, cành đào văng khỏi thịt gã, bay ra xa tít.
Chỉ trong chớp mắt, toàn thân gã nhăn nhúm, gã biến thành thứ giống như cương thi.
"Hóa ra là cương thi mặc áo đạo sĩ!"
Gã ngửa mặt hét vang, tóc xõa tung, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào tôi.
"Chơi bẩn? Nếm mùi sống không bằng ch*t đi."
Tôi biết mình không phải đối thủ của gã cương thi này, vội lấy bùa chú đã chuẩn bị sẵn ra, miệng lẩm nhẩm chú văn.
Đột nhiên, trái gió trở trời, sấm rền vang, mấy tia chớp từ mặt đất bùng lên, giáng xuống đạo sĩ.
Gã ngã lăn ra đất, lăn một vòng rồi vùng dậy, dùng tay siết ch/ặt cổ tôi, nâng bổng tôi lên.
"Ch*t chắc rồi."
Khi tay gã siết mạnh hơn, khí đục tràn hết vào cơ thể tôi.
Tôi gắng sức giãy giụa nhưng vô ích.
Ngay lúc sắp mất ý thức, tôi hét lớn tên Tiểu Vi.
Cô ấy chạy vào đổ cả xô m/áu chó đen lên người đạo sĩ, tạm thời áp chế được gã.
Tôi lấy bút lông vẽ thêm bùa chú dán lên người đạo sĩ rồi giơ cao bật lửa đe dọa.
"Nếu ông nói cách giải pháp thuật q/uỷ nhỏ hoàn h/ồn, tôi sẽ để ông sống."
Đạo sĩ thoi thóp nằm đó, cười lạnh cất tiếng.
"Vậy thì gi*t tôi đi."
Tôi ném bật lửa vào người đạo sĩ, trong chớp mắt, lửa bốc ch/áy ngùn ngụt.
Vốn đã nghi ngờ tính chân thực của pháp thuật q/uỷ nhỏ hoàn h/ồn, sau vụ này, tôi khẳng định đó là giả.
Chúng tôi bước ra khỏi đạo quán, đột nhiên có quả cầu lửa lao vụt ra từ phía sau.
Tên đạo sĩ kia... đã chạy mất.
Tôi nhìn Hứa Thập Thất: "Rốt cuộc gã là thứ gì?"
Hắn thu ánh mắt lại: "Huyết thi do chính tay cô bắt năm xưa, tự quên rồi sao?"