Ba giờ sáng, lúc tôi đang ngủ mơ màng, cánh cửa phòng chợt bị người nào đó đ/á văng ra.

“Con đĩ nhỏ, mày còn mặt mũi để ngủ hả?”

Mẹ kế vừa lôi kéo tôi dậy, vừa ch/ửi đổng lên, câu nào câu nấy cũng văng tục.

Tôi vừa nghe đã đoán được, chắc chắn bố tôi không có ở nhà.

Bằng không bà ta sẽ đổi sang bộ mặt trà xanh, chứ không tỏ ra hùng hổ chợ búa như thế này.

“Nói, có phải mày giả thần giả q/uỷ hù dọa Hàm Hàm hay không?”

Tôi ngồi trên giường, ngáp dài một hơi, tôi không trả lời ngay mà nhìn về phía Diệp Hàm đang trốn sau lưng bà ta.

Nhìn sắc mặt của Diệp Hàm, nói cô ta ra ngoài đi quét tường cũng không quá đáng.

Hai hốc mắt lõm xuống thật sâu, giữa đôi chân mày bốc lên khí đen.

Xem ra thời gian của cô ta không còn nhiều nữa.

Tôi hất cằm ra hiệu cho Diệp Hàm.

“Xem xem bộ váy cưới trên người cô còn có thể cởi ra được không?”

Nghe được lời này, ánh mắt của mẹ kế cũng dừng lại trên người Diệp Hàm.

Diệp Hàm ngập ngừng thử đưa tay sờ lên váy cưới, bỗng hai mắt cô ta mở to, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Những chỗ cô ta sờ đến đều là da của mình.

Mẹ kế cũng cảm giác được có gì đó là lạ, bà ta vòng ra sau lưng Diệp Hàm muốn tìm khóa kéo.

Lúc kéo khóa xuống cũng không quá ch/ặt, bà ta kéo xuống một mảng da, đ/au đớn khiến Diệp Hàm nhảy dựng lên.

“Mẹ!”

Diệp Hàm giậm chân khóc nức nở, ánh mắt trách cứ nhìn mẹ mình.

Đồng thời cô ta còn đưa tay ra sờ vào lưng mình, lúc nhìn lại, trên ngón tay đã dính đầy m/áu tươi.

“Có, có chuyện gì xảy ra vậy chứ?”

Mẹ kế đã không còn vẻ mặt kiêu ngạo hống hách như mọi ngày, lúc này bà ta nói chuyện cũng vấp váp không được lưu loát.

“Bộ váy cưới trên người cô, là quần áo dành cho q/uỷ h/ồn.”

Tôi khựng lại một chút, sau đó lại nói tiếp:

“À, mà còn là á/c q/uỷ.”

“Cư/ớp quần áo của á/c q/uỷ, không đơn giản chỉ bị l/ột da thịt thôi đâu.”

“Ác q/uỷ sẽ thông qua bộ đồ này để đến hút dương khí của cô, cắn nuốt x/á/c thịt của cô, những bộ phận còn lại sẽ tan ra hòa vào cùng một thể với bộ váy cưới này.”

Nghe đến đây, hai người họ đều trợn tròn mắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm