Đã gần 10 ngày rồi tôi không gặp Lộ Kỳ Bạch.

Khi có người nói xe của Vọng An đã đỗ trước tòa nhà, tôi thậm chí còn cảm thấy căng thẳng vô cớ.

Đây có lẽ là một trong số ít lần Lộ Kỳ Bạch chủ động trong suốt 5 năm qua.

Tôi tắt máy tính, vội vàng đứng dậy bước ra ngoài.

Đúng lúc va phải Quý Văn Thanh đang bưng tách cà phê đi tới.

Tay cậu ấy vững vàng, cà phê chỉ văng vài giọt lên áo blouse trắng của tôi.

“Xin lỗi thầy! Thầy có bị bỏng không ạ?”

Cậu ấy vội giơ tay lau giúp tôi.

“Không sao, không sao.” Tôi xoa xoa vết bẩn, “Tôi thay cái khác là được, không bỏng đâu.”

Trong lúc lúng túng, khoảng cách giữa chúng tôi trở nên rất gần.

Tay tôi khựng lại, bỗng nhiên ngẩng lên như có linh cảm.

Đằng sau cửa kính là gương mặt lạnh lùng của Lộ Kỳ Bạch, ánh mắt hắn bình thản đến mức khiến tôi rợn người.

Một giây, hai giây... Như một nỗi giày vò vô hình.

Cuối cùng, hắn thu hồi ánh mắt, quay lưng bước qua khung cửa kính.

Áp lực biến mất, lẽ ra nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng ng/ực tôi lại như bị đ/á đ/è lên, nặng nề khó thở.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm