Khi mới chuyển đến trường, tôi thậm chí chẳng có đồ nhái cao cấp, chỉ có một bộ đồ chợ.

Cũng có người chê cười trang phục rẻ tiền của tôi.

Tôi chỉ cười ngượng ngùng, khẽ giải thích rằng đó đã là bộ đồ đẹp nhất tôi có.

Rồi quay sang khen ngợi quần áo đẹp đẽ trên người họ.

Nhận được sự ngưỡng m/ộ, thái độ của mọi người với tôi dịu đi nhiều.

Nhưng Tống Kế Bảo lại không nghĩ vậy.

Nó cho rằng cả lớp đều coi thường mình.

Thế nên dựng đứng hết gai nhọn, vênh váo nhảy cẫng lên mắ/ng ch/ửi họ:

"Đồ nhái cái gì? Rõ ràng quần áo tao là hàng chính hãng."

"Các người có tiền thì giỏi lắm hả? Đợi tao trở nên giàu có, sớm muộn gì cũng dẫm lên đầu chúng mày."

Đáp lại nó, là cả lũ kéo nó vào nhà vệ sinh.

Rồi ấn đầu nó xuống bồn nước.

Tống Kế Bảo giãy giụa hết sức, vừa uống nước trong nhà vệ sinh vừa tranh thủ ch/ửi rủa.

Trong ngôi trường tụ tập toàn con nhà giàu này, giáo viên vốn chẳng thèm quan tâm những chuyện như thế.

Thêm vào đó, thành tích của Tống Kế Bảo là do dùng tiền để vào, thậm chí không thể thi đỗ một trường đại học bình thường.

Các giáo viên càng mất kiên nhẫn với nó.

Chỉ trong vòng một tháng kể từ khi nhập học.

Tống Kế Bảo ngày nào cũng bị b/ắt n/ạt.

Lũ công tử như tìm được trò tiêu khiển mới, có đầy thời gian và tiền bạc để hành hạ người.

Không cam chịu, nó tìm cô gái đẹp nhất lớp, vênh mặt tuyên bố:

"Chúng ta đính hôn đi, chỉ cần em lấy tiền của gia đình cho anh khởi nghiệp."

"Khi anh thành công, nhất định sẽ nhớ ơn em, không đuổi em ra khỏi nhà đâu."

Cô gái đó sững sờ.

Ngày hôm sau.

Tống Kế Bảo bị đ/á/nh suýt ch*t ngoài trường, việc làm của bố mẹ tôi cũng mất sạch, căn nhà thuê còn bị chủ đòi lại.

Khắp nơi c/ầu x/in van nài.

Bố mẹ tôi mới thuê được một căn hộ một phòng cũ nát ở nơi rất xa trường.

Ba người.

Cùng chen chúc vào đó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm