Để khôi phục ký ức của tôi. Người áo blouse ép tôi trải qua hết lần thôi miên này đến lần khác. Không rõ sau bao nhiêu ngày. Tôi mơ thấy một trận tuyết gần như hủy diệt cả thế gian. Khắp thế giới trắng xóa một màu, cuối chân tuyết, một con hổ ngẩng cao đầu nhìn xuống tôi.

Hàng trăm năm trước, dãy Hưng An Lĩnh chưa ai đặt chân đến. Tổ chức bí ẩn này bắt những con vật có đặc điểm phân hóa từ khắp nơi, chiếm đoạt vùng đất bản địa trăm năm, lập trại tại đây. Tôi mọc tứ chi sau vô số thí nghiệm, có ý thức con người. Còn con hổ kia bị nh/ốt bên cạnh lồng tôi. Nó đã trở thành một thiếu niên giống tôi.

Vùng núi cao tuyết phủ quanh năm được cải tạo thành môi trường sống đa dạng, rộng lớn, cho người thú từ các vùng khí hậu khác nhau nghỉ ngơi. Chàng trai thản nhiên nhìn mọi thứ, nhưng đôi mắt ngập tràn đ/au khổ.

Tôi chịu đ/au chui qua song sắt vào lồng nó, xòe cánh, dùng lông vũ mềm mại che mắt nó.

Con người không chỉ cư/ớp đi thân thể nguyên bản của chúng tôi, mà còn chiếm đoạt mảnh đất tổ tiên dựa vào hàng trăm năm. Vì thế, trong chiếc lồng bê tông cốt thép, chim trời và thú rừng dựa vào nhau. Sau đó, tổ chức vì lý do nào đó xảy ra hỗn lo/ạn. Nhiều người thú bị tiêu hủy trong lần đó.

Trong khói đen, chàng trai cắn lấy tôi kéo ra khỏi lò th/iêu. Nhưng trên đường trốn chạy, chúng tôi vẫn lạc nhau.

Vì khuôn mặt này, dù tôi không phải omega, vẫn bị người ta thèm muốn.

Những năm tháng đó, tôi bị b/án đi b/án lại nhiều lần, phiêu bạt khắp nơi. Ký ức rời rạc quá đ/au đớn, nhớ lại như nuốt phải thủy tinh vỡ, m/áu chảy lênh láng.

Chỉ nhớ tại một thời điểm. Ai đó ôm lấy tôi từ địa ngục th/iêu đ/ốt, dùng áo choàng bọc lấy thân thể đầy thương tích của tôi. Anh ấy đ/au đớn ngập tràn mắt. Lặp đi lặp lại nói mình đến muộn. Tôi cảm thấy nên vuốt mặt anh ấy, nói không sao. Nhưng mở miệng, lại thành anh là ai. Anh là ai. Chàng trai giờ đã trưởng thành, sụp đổ rơi nước mắt. Sau đó tôi được anh ấy đưa về nhà. Dung nhan bị che giấu, ký ức bị ch/ôn sâu. Anh nói tên anh là Kiều Vân Thâm, anh nói tên tôi là – [Lê Tước!]

Tôi gi/ật mình, tỉnh khỏi giấc mơ.

[Lê Tước, nghe thấy tiếng anh không? Em ở đâu?]

Là suy nghĩ trong lòng Kiều Vân Thâm! Giờ anh ấy đang ở gần tôi!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trúc mã ghét Omega

Chương 13
Khi Phí Tụng vừa phân hoá thành Alpha cao cấp, pheromone của cậu ấy khiến toàn bộ Omega trong trường phát tình. Bọn họ như mất kiểm soát, lao về phía Phí Tụng đang yếu ớt, khát khao mùi pheromone của cậu ấy. Tôi lao tới ôm chặt lấy cậu ấy, không cho ai đến gần, bị cào cấu đến mức người đầy vết thương. Ngay cả khi cảnh sát và bác sĩ đến nơi, họ vẫn không thể tách tôi ra khỏi vòng tay đang ghì chặt lấy cậu ấy. Từ đó, Phí Tụng trở nên vô cùng chán ghét Omega, đồng thời lại phụ thuộc tôi đến lạ. Cậu ấy luôn ôm lấy tôi, dụi đầu vào vai tôi, khẽ thì thầm: "Thời Lạc, ước gì tớ cũng là Beta thì tốt rồi, không ngửi thấy pheromone phiền phức, tớ thật sự ngưỡng mộ cậu." Tôi gật đầu phụ họa, lặng lẽ nghiêng đầu né đi đôi chút. Bởi vì tôi thích Phí Tụng, thích từ khi còn rất nhỏ. Vậy nên năm tôi 18 tuổi phân hoá thành Omega cấp thấp, pheromone nhạt đến mức gần như không mùi… tôi vẫn không dám nói cho cậu ấy biết.
ABO
Boys Love
Đam Mỹ
1
Tàn Tro Pháo Hoa Chương 11
Một Qủa Lê Chương 16