Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Chương 360: Có người lừa bạn mình như vậy sao?

05/03/2025 10:15

Editor: Hyna Nguyễn

————————-

Diệp Oản Oản một hơi gọi không ít món, coi như là đãi mình một bữa, hơn nửa ở nơi này gọi nhiều đồ ăn như vậy cũng không tốn quá nhiều tiền.

Ông chủ không khỏi quan sát Diệp Oản Oản thêm mấy lần, mấy cô gái hiện nay đều muốn gi/ảm c/ân ăn uống điều độ, ông chưa bao giờ nghĩ tới lại còn có người không thèm quan tâm gì đến cân nặng của mình mà ăn uống bạt mạng như thế.

Đương nhiên là ông chủ thì ông vô cùng thích dạng khách hàng như thế này!

“Được rồi! Cô chờ một chút tôi mang lên liền!” Bên trong quán ăn lúc này bề bộn khá nhiều việc, ông chủ cũng không có dừng lại quá lâu, chỉ dùng giấy ghi chép, nhanh chóng xoay người rời đi.

Diệp Oản Oản lấy điện thoại di động ra, vốn là muốn gửi cho Tư Dạ Hàn một tin nhắn, nhưng mà phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói có chút hơi quen quen.

“Ông chủ, cho tôi năm chén sủi cảo!”

Diệp Oản Oản liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy một chàng trai trẻ mặc áo khoác cao bồi cũ nát, bước nhanh đi vào bên trong quán ăn.

“Nhiếp… Vô Danh” Diệp Oản Oản sửng sốt một chút.

Ngay sau đó, trong nháy mắt Diệp Oản Oản quay đầu đi chỗ khác, rất sợ Nhiếp Vô Danh nhận ra mình, thậm chí có chút ít chột dạ.

Dù sao cô chỉ dùng một trăm đồng lại có thể m/ua được một món đồ bảo bối từ trong tay anh ta như vậy, nếu tên này nhìn thấy cô lại hối h/ận đã b/án cho cô thì làm sao bây giờ…

Rất nhanh, Nhiếp Vô Danh tìm tới một cái bàn ngồi xuống, trong miệng không ngừng thúc giục: “Ông chủ nhanh lên một chút, tôi muốn sủi cảo muốn bánh bao nhân thịt nữa!”

“Đúng rồi… Sủi cảo bao nhiêu tiền một chén” một lát sau, Nhiếp Vô Danh tựa như nhớ ra cái gì đó, lại hỏi.

“Mười đồng!” Đang xào rau ông chủ trả lời.

“Ồ…” Chàng trai trầm tư chốc lát, khóe miệng khẽ nhúc nhích, phảng phất như đang làm ra quyết định trọng đại nào đó rồi nói: “Vậy mang tới sáu chén đi!”

Một lúc sau, sáu chén sủi cảo được ông chủ bưng lên bàn.

Không tới mấy phút, sủi cảo liền bị Nhiếp Vô Danh quét một cái sạch sẽ.

“Ông chủ a… Tôi ăn nhiều chén sủi cảo như thế… Quán cơm của ông có tặng thêm chút thịt kho a… Sườn kho… Cá kho hay cái gì khác không…” Nhiếp Vô Danh một mặt mong đợi hỏi lại.

“Cậu nói đùa tôi đấy à?” ông chủ như bị chọc cười nói: “Sáu chén sủi cảo mới sáu mười đồng thôi, một đĩa thịt kho của tôi đã hơn mấy chục đồng rồi, cậu còn muốn tôi khuyến mãi sao??.”

“Ồ…” Nhiếp Vô Danh suy nghĩ một chút: “Uhm vậy quả thực không được rồi, như vậy ông lại đưa thêm cho tôi hai chén sủi cảo nữa đi.”

Ông chủ liếc mắt nhìn Nhiếp Vô Danh, đoán chừng là cũng lười không muốn tiếp tục để ý đến cậu ta nữa.

Nhiếp Vô Danh vừa dứt lời thì từ bên ngoài quán ăn lại có thêm một người nữa đi vào.

Người đàn ông đó thân hình to con, trên người đầy tro bụi, đỉnh đầu đội một chiếc mũ công trường màu xanh lá, cặp mắt màu xanh lam, nhìn một cái thôi cũng biết đó là người nước ngoài rồi.

“Đội trưởng, anh ăn phân tại sao không gọi tôi đi cùng chứ!” người ngoại quốc đội mũ công trường, đặt mông ngồi ở trước mặt Nhiếp Vô Danh nghiêm nghị hỏi.

Nghe lời nói này, thần sắc Nhiếp Vô Danh hơi đổi.

“Ông chủ, tôi muốn ăn phân, cho tôi ít phân đi!” Người ngoại quốc kia ra vẻ mình rất thông thạo, nhìn về phía ông chủ rồi nói.

Cách đó không xa, cơn thèm ăn của Diệp Oản Oản mới vừa nổi lên, nghe xong, trong nháy mắt cơm từ miệng trong phun ra.

“Cậu bị đi/ên rồi sao? Tìm tới quán cơm của tôi mà muốn ăn phân? Nếu muốn ăn phân cậu nên đi đến nhà vệ sinh công cộng được không?” Ông chủ nhìn chằm chằm người ngoại quốc, vẻ mặt không biết nói gì.

“Đừng đừng đừng… Ông chủ… Bạn này của tôi quốc ngữ không được tốt lắm, anh ta nói ăn phân… Thật ra thì có ý tứ là ăn cơm…” Nhiếp Vô đem ông chủ một bên kéo xuống, nhỏ giọng giải thích.

“Ông chủ, phía trên nhớ cho thêm một chút phân, không nên quá nhiều, nhưng mùi vị tốt hơn.” Người ngoại quốc sờ cằm một cái, một mặt ngây thơ nói.

“Được được được, tôi đem phân cho cậu.” Ông chủ dở khóc dở cười, xoay người rời đi.

Diệp Oản Oản nghe được đoạn đối thoại của Nhiếp Vô Danh cùng ông chủ quán, nhất thời mặt đầy vẻ không biết nói gì. Đoán chừng người nước ngoài kia là bị Nhiếp Vô Danh đùa bỡn, cố ý lừa anh ta ăn phân chính là ăn cơm đây mà.

Có người lừa bạn mình như vậy sao?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mùa Hè Bất Tận

Chương 15
Trong nhóm trường có người đăng ảnh bạn trai tôi, sau một giây liền thu hồi: “Là người yêu em đó, lỡ tay gửi nhầm, xin lỗi mọi người nha~” Cả nhóm dậy sóng: “Ơ kìa, bạn trai cậu là ngôi sao à chị em, đẹp trai thế này.” “Vãi, không nhầm chứ, bạn trai cô ấy là Giang Tầm?” “Bên trên không biết cả Giang Tầm à? Cậu chủ nhỏ nhà họ Giang đấy, ném vài chục triệu như chơi ấy mà.” “Hắn đã có bạn gái rồi ư, tôi ghen tị quá hu hu hu hu.” Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, cười lạnh. Không ai biết rằng Giang Tầm - người ngoài trông lạnh lùng khó tiếp cận lại thích đàn ông. Hắn chỉ biết quấn quýt quanh tôi, sao có thể có bạn gái nào được? Dám mạo danh thân phận tôi. Cô ta không biết Giang Tầm điên lên thì khó đối phó thế nào đâu.
1.43 K
3 Phân Hóa Lần Hai Chương 21
6 Người Lùn Chương 30

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Đèn Bơ

Chương 18
Vân Tẫn lớn hơn ta ba tuổi, là ám vệ do phụ hoàng dẫn về cho ta. "Lạc Lạc, gọi bằng ca ca." Khi ấy ta mặc một bộ nhung y màu hồng phù dung thêu chỉ bạc, điểm trang theo lối hoa trục đang thịnh hành kinh thành, ngước nhìn thiếu niên cao hơn mình một cái đầu mà khinh khỉnh: "Hoàng huynh của bản công chúa nào phải muốn làm là được?" Phụ hoàng vốn hết mực cưng chiều ta lần đầu tiên phạt ta chép mười lần Tam Tự Kinh ngay tại chỗ. "Lạc Lạc muội muội." Vân Tẫn cười đắc ý, ta ngẩng đầu từ bàn sách nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi đến mức tưởng chừng răng vỡ vụn. "Đừng có giả nhân giả nghĩa ở đây, nếu ngươi có mọc đuôi, giờ này hẳn đã vểnh lên trời rồi." "Ồ?" Hắn dựa cửa, thanh kiếm bên hông lóe ánh sáng âm tà,"Tiểu hạ thần có đuôi hay không thì không rõ, nhưng điện hạ lúc này..." Khóe mắt híp lại, giọng điệu bỗng trở nên ám muội: "Sống mái như thỏ con bị oan ức vậy." "Càng ức, càng khiến người ta muốn... ăn hiếp." "Ngươi!" Chưa kịp nói hết lời, Vân Tẫn đã biến mất ngoài cửa, còn ta vẫn vật lộn với đống Tam Tự Kinh chết tiệt. Ta - Chiêu Dương công chúa nước Đại Vinh, kẻ được phụ hoàng sủng ái nhất, lại vì một tên ám vệ lai lịch bất minh mà bị phạt. Lại còn bị chính tên ám vệ ấy đắc chí nhạo cười. Ta bực tức vô cùng, âm thầm khắc cốt ghi tâm món nợ này với Vân Tẫn. Ngày dài lắm, xem ta không thu thập ngươi.
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
0
Chạm Ngọc Chương 6
Khổng Tử Chương 30