"Khi đi vệ sinh đã đi dạo gần dường dân đều cả."
"Nhưng Tôi nhìn vào bức cách cẩn thận bỏ sót tiết nào.
"Thế trẻ con này cũng hề ít mà."
Sau câu này bản thân cũng bị dọa sợ ngay tức khắc.
Vương gật đầu.
"Thế nên cảm đứa trẻ này đã từ đâu đây."
"Chẳng là, b/ắt buôn b/án người."
Vương xem giờ: "Cho dù là b/ắt buôn b/án phụ nữ trong cũng mức ít này."
Tôi cảm lưng lạnh nghĩ được lý nào khác.
"Tôi việc này phải bảo điều tra, hết cấp trên quy định ta quay về luôn, đừng có điều tra kỳ nào khác."
Nhưng phải cấp trên đã bảo muốn gắng thập hết sức sao.
Nhưng câu này.
Trước đi Vương đã dò ch/ặt cửa lại.
Sau cậu ấy đi, tâm trạng vẫn định được.
Cũng có là vừa thích nghi được trường mới nên ban ngủ được sâu.
Không phân biệt là đang mơ hay thực.
Có bước chân, có thầm chuyện.
Cứ cảm có đang nhìn chằm chằm lưng.
Nghĩ đã khiến trằn đêm.
Hơn năm giờ sáng đã tỉnh dậy.
Kiểm tra cửa đều đang ch/ặt mới thở nhẹ nhõm được.
Khi ngoài dân đã bắt làm việc hết.
Sau và Vương nhau trưởng đưa đi thăm cây của bọn họ.
Chúng là giúp quảng bá nơi này.
Từng sai trĩu cành giống lồng, trông kỳ đẹp.
Trưởng cười giới thiệu tôi.
Trong có vài bức ảnh.
Còn nếm thử mấy quả, mùi vị thật sự rất ngon.
"Dân số ít, giao kém của đều là loại cả!"
Trưởng vui vẻ phấn khởi còn vai chút.
Tôi cũng phụ họa theo: "Trưởng Phương yên tâm, chỗ ngon này, cháu nhất định sẽ quảng bá hơn."
Trưởng cười mức đâu.
Kéo tay tục mấy "Tốt".
Có là Vương trông có vẻ lạnh lùng nên đi trưởng đều gần chỉ chuyện mỗi tôi.
Tôi Vương sang bên, tuy bị bỏ rìa trông cậu ấy cũng có gì khác lạ cả.
Nhớ bức vẫn cảm lạnh.
Nhìn trưởng nhiệt tình hòa nhã, mấy lần định hỏi "vì sao ít phụ nữ thế" cùng vẫn trở lại.
Bây giờ cơ vẫn chín muồi.
Buổi vẫn là ăn cơm nhau.
Bọn họ làm món nước dùng.
Thế nước tanh hơn qua.
Tôi chịu xuống.
Sau về chỗ nhịn nổi nữa mà nôn ra.
Dịch chua trong dạ dày dâng lên khiến kỳ khó chịu.
Nên đã đi ngủ từ sớm.
Nhưng ánh nhìn chằm chằm trong đen càng ràng hơn qua.
Giống phía mọc đôi vậy.
Loại cảm buồn ngủ díu này khiến bức bối.
Trong mơ màng, có cảm ai đó cởi áo tôi.
Nhưng phát được, cũng mở mắt.
Sáng sớm sau, các cửa đều được kỹ, trong phòng cũng có dấu vết dịch chuyển gì cả.
Nhưng cảm dường thật sự tồn tại.
Tôi lạnh.
Gửi cho Vương nhắn.
Tín hiệu kém, nhắn xoay vòng vòng ngừng.
Chưa đợi Vương trả lời trưởng đang mỉm cười đi đến.
"Phóng viên Vương được đưa đi nơi khác rồi, chỉ có và thôi."
Nếp nhăn của trưởng tụ quanh mắt, khóe cũng mở lớn hơn lộ mấy cái răng lốm đốm vàng.
Không biết vì sao, trước ràng cảm nụ cười rất thân thiết.
Thế trông cùng...
Lạ thường.