14

Khu này là khu cũ.

Không có thang máy.

Rất gần trường của Trì Hằng.

Ba tháng trước khi ở bên Trì Hằng.

Tôi thuê ở đây một căn hai phòng nhỏ tầng ba.

Chuyển từ ký túc xá của tiệm ra.

Bắt đầu sống chung với Trì Hằng.

Chỗ đỗ xe có thể nhìn thấy tòa nhà thuê.

Đèn trong nhà bật sáng.

Trì Hằng ở nhà.

Điện thoại vẫn ting ting vang lên.

Tôi không xem.

Châm một điếu th/uốc.

Chuẩn bị để bản thân bình tĩnh lại.

Dù thế nào.

Chuyện cũng phải giải quyết.

Lúc này.

Đèn cầu thang tòa nhà bật sáng.

Một bóng người quen thuộc xách một túi lớn.

Chậm rãi đi đến thùng rác.

“Bịch” một tiếng.

Trì Hằng phủi tay.

Rồi quay người đi lên.

Hai phút sau.

Tôi hút nốt hơi th/uốc cuối cùng.

Mở cửa xe chuẩn bị lên lầu.

Khi đi ngang thùng rác.

Tôi như bị m/a xui q/uỷ khiến nhìn vào trong.

Thứ Trì Hằng vứt hình như là túi đóng gói đồ ăn.

Tôi mở điện thoại tìm ki/ếm.

Là một nhà hàng tư nhân.

Cùng lúc đó.

Tin nhắn của Trì Hằng bật lên.

“Anh, cơm tối hôm nay em làm xong rồi, sao anh còn chưa về.”

Kèm ảnh là bốn món một canh.

Nhìn rất ngon.

Tôi nhìn ảnh trong điện thoại.

Lại nhìn tờ hóa đơn dán bên túi đóng gói.

Tôi rất ít khi để Trì Hằng vào bếp.

Lần đầu cậu ta nấu cơm cho tôi.

Là một lần tôi tăng ca đến rất khuya.

Về đến nhà.

Thấy trên bàn vẫn còn đồ ăn nóng hổi.

Lòng tôi ấm lên.

Trì Hằng giơ tay nói vì nấu bữa này mà bị bỏng.

Làm tôi xót không chịu được.

Bây giờ nghĩ lại.

Tất cả đều là giả.

Ngay cả cơm cũng là gọi ngoài.

Chỉ có tôi như thằng ngốc.

Tin hết.

Con người gi/ận đến mức nhất định.

Thật sự sẽ bật cười.

15

Chìa khóa vừa tra vào ổ.

Cửa đã mở từ bên trong.

“Anh, anh về rồi à?”

Trì Hằng mặc đồ ngủ kẻ.

Giọng đầy vui mừng.

Những lời tôi đã chuẩn bị dưới lầu.

Trong khoảnh khắc này tan thành mây khói.

Trì Hằng bước tới khoác tay tôi.

“Anh, hôm nay vất vả rồi, em làm đồ ngon lắm.”

“Mùi th/uốc lá trên người anh nặng quá, chẳng phải nói là cai từ từ sao?”

Giống như người vợ đợi chồng về nhà thật lâu.

Thấy chồng về muộn liền lải nhải.

Mấy câu đó.

Làm chút gi/ận trong lòng tôi tan sạch.

Thôi vậy.

Cậu ta còn trẻ.

Có lẽ chỉ thấy chơi vui.

Dù sao nửa năm ở bên nhau cũng không phải giả.

Hay là hỏi cho rõ ràng trước đã.

Tôi đứng thẳng người.

Nắm ch/ặt tay Trì Hằng.

Nói.

“Hôm nay anh nhìn thấy rồi.”

16

“Nhìn thấy gì?”

Trì Hằng hơi khó hiểu.

“Ăn cơm trước đi anh, để ng/uội thì không ngon.”

Có những lời.

Một khi đã nói ra.

Tiếp tục nói sẽ dễ hơn nhiều.

“Hôm nay anh gặp em ở tiệm độ xe phía tây thành phố.”

“Trì Hằng, con trai của Trì Ngọc Hành – phú hào số một thành phố S, đúng không?”

Trong nháy mắt.

Khí tức của Trì Hằng thay đổi.

Cậu ta buông tay.

Ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

Nhìn cậu ta như vậy.

Tôi vẫn không nhịn được hỏi thêm.

“Trì Hằng, tại sao em lại lừa anh?”

Không ngờ.

Câu trả lời tiếp theo của cậu ta khiến tôi ch*t lặng.

“Anh Trình, anh làm vậy là không hay đâu.”

Tôi không tin nổi.

“Em nói cái gì?”

“Chúng ta mấy ngày nay chẳng phải sống rất tốt sao?”

“Tại sao phải vạch trần?”

“Anh làm c/ứu tinh của anh.”

“Em diễn tiểu bạch hoa của em.”

“Ít nhất cả hai chúng ta đều sướng, chẳng phải sao?”

Giọng Trì Hằng nhàn nhạt.

Không hề có chút x/ấu hổ vì bị vạch trần.

Ngược lại.

Như thể tôi đang vô lý gây chuyện.

“Hơn nữa chỉ là chuyện nhỏ này thôi…”

Một luồng tức gi/ận xông thẳng lên đỉnh đầu tôi.

Đi mẹ nó tiểu bạch hoa.

Không để cậu ta nói hết.

Tôi trực tiếp túm lấy tóc Trì Hằng.

“Không hay?”

“Bố mày tháo răng mày ra thì có hay không?”

“Mày coi ông đây là thằng ng/u à?”

“Bị mày lừa xoay vòng vòng còn gọi là chuyện nhỏ?”

Giấc mơ lớn nhất đời tôi.

Là có một mái nhà.

Có thể cùng người mình yêu sống cho tử tế.

Cuộc sống bình thường.

Ấm áp.

Bây giờ nhìn lại.

Tất cả hạnh phúc đều là giả.

Dáng vẻ dính người đáng yêu thường ngày của Trì Hằng.

Cũng đều là giả.

Cậu ta chỉ là một con chó con diễn xuất quá giỏi!

Tôi không cần một tình yêu.

Mà từ đầu đến cuối đều là dối trá.

Trì Hằng bị kéo đ/au da đầu.

“Sức anh có thể thu lại chút được không?”

“Trên giường thì thôi…”

“Á!!!”

Tôi cười lạnh buông tay.

Ném cả nắm tóc trong tay vào thùng rác.

“Cút.”

Tôi trầm giọng nói.

Sắc mặt Trì Hằng kỳ quái.

“Anh làm thật à?”

“Hay là để tôi tự tay động thủ?”

Trì Hằng im lặng.

Cậu ta đứng tại chỗ rất lâu.

Tôi không thèm nhìn cậu ta thêm một cái.

Cho đến khi tôi đổ hết mấy món ăn ng/uội trên bàn vào thùng rác.

Trì Hằng mới nghiến răng nói.

“Được, đi thì đi, anh đừng hối h/ận!”

Nói xong.

Trì Hằng quay vào phòng ngủ.

Thu dọn đồ của mình thành một túi nhỏ.

Gi/ận dữ bước ra ngoài.

Đến cửa.

Tôi chặn cậu ta lại.

Trì Hằng cố kìm khóe môi đang cong lên.

“Sao? Luyến tiếc tôi à?”

Tôi nén ý định đ/ấm cậu ta.

Giơ tay ra.

“Trả lại thẻ ngân hàng cho tôi.”

Khóe miệng Trì Hằng sụp xuống.

“Cái đó là của tôi, anh đã đưa cho tôi rồi.”

“Đó là tiền tôi đưa cho người tôi định sống cùng cả đời.”

“Trả lại.”

Trì Hằng ôm ch/ặt túi.

Không chịu nhúc nhích.

Tôi cười lạnh.

“Sao?”

“Thiếu gia Trì còn thiếu năm mươi vạn này à?”

Câu này khiến mặt Trì Hằng đỏ bừng.

“Trả thì trả!”

Cậu ta lập tức móc ví.

Từ ngăn trong cùng lấy ra tấm thẻ quen thuộc.

Đập mạnh vào lòng bàn tay tôi.

Rồi quay đầu bỏ đi không ngoảnh lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm