Nếu đổi lại là người khác, chắc đã bỏ đi rồi, trong lòng còn thầm nghĩ: Ăn hay không thì tùy.
Thế nhưng Lục Cần lại x/é một gói khoai tây, đưa một miếng đến miệng tôi:
"Em cứ nằm yên, anh đút cho."
Ồ, còn có đãi ngộ thế này nữa sao?
Tôi há miệng đón lấy miếng snack, vị giòn tan thơm lừng.
Thế là dưới sự phục vụ tận tình của Lục Cần, tôi xơi hết ba gói snack, hai gói kẹo sữa, cùng ba gói mì khô.
No nê, tôi còn liếm môi một cái, tâm trạng cũng phấn chấn hẳn.
Có lẽ khóe môi tôi còn dính gì đó, Lục Cần đưa tay chạm khẽ lau đi.
Không biết tôi nghĩ gì trong đầu, bỗng cắn lấy ngón tay hắn.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều sững lại, mặt tôi đỏ như gấc chín.
Tôi vội thả ra, nhưng ngón tay hắn vẫn vướng ở răng tôi, như thể bị tôi giữ lại vậy.
Ánh mắt Lục Cần sáng lên như vừa phát hiện vùng đất mới, tay kia bóp nhẹ hai má tôi, ép tôi ngẩng đầu.
Hắn nhìn chiếc răng nanh nhọn vừa mọc, khẽ nghi hoặc: "Trước đây em có răng khểnh thế này sao?"
Trước kia tôi nào có, đây là mấy ngày gần đây mới mọc ra. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao, chỉ biết lúc phát hiện thì nó đã ở đó rồi.
Lục Cần lại tỏ ra thích thú, cứ hay chạm vào, nghịch ngợm mãi.
Tôi đẩy hắn, ú ớ:
"Đừng nghịch nữa."
Hắn cười x/ấu xa:
"Vậy thì chúng ta chơi cái khác."
Ặc...
Sao hắn lại biến thành thế này vậy?
Đúng là đồ l/ưu m/a/nh!
Kỳ bạo động của x/á/c sống cuối cùng cũng qua. Trụ sở điều trực thăng đến đón người sống sót.
Ba ngày sau, vào sáng sớm, trực thăng đầu tiên xuất hiện trên bầu trời thành phố.
Ban đầu, Lục Cần đưa tên tôi vào danh sách đợt sơ tán sớm nhất.
Nên khi trở về, thấy tôi vẫn ở đây, hắn gi/ận dữ: "Sao em vẫn còn ở đây?"
Tôi cười: "Anh chưa đi, sao em đi được?"
Lục Cần gi/ận tôi không nghe lời, suốt bữa tối chẳng thèm nói chuyện.
Đêm xuống, hắn nằm quay lưng lại, im lìm chẳng nói gì.
Tôi đưa tay chạm xuống, một lần lại một lần… hắn cố nhịn nhưng hơi thở ngày càng dồn dập.
Cho đến khi trong tay tôi nóng hổi, hắn bất ngờ bật cười:
"Em…"
Tôi giơ tay ra trước mặt hắn, trêu chọc:
"Anh xem này."
Hắn gầm nhẹ:
"Em cố tình chọc gi/ận anh đúng không?"
Tôi hôn lên chóp mũi hắn: "Em xin lỗi, em hứa không có lần sau, tha thứ cho em nhé?"
Ánh mắt hắn đầy bất lực: "Phải làm sao với em đây".
Tôi hiểu rõ, ở lại đây thêm một giây là thêm phần nguy hiểm. Tôi cũng biết hắn lo cho tôi, nhưng tôi là x/á/c sống, vốn chẳng sợ gì.
Chỉ tiếc hắn là con người. Nếu có thể, tôi muốn hắn rời đi cho an toàn. Nhưng hắn thuộc đội c/ứu hộ, không thể rời đi trước được.
Vậy nên tôi chọn ở lại, ít nhất khi hắn gặp nguy hiểm, tôi còn có thể giúp.
Chẳng ngờ ngày ấy lại đến nhanh như thế.
Sáng hôm đó, trong lòng tôi nóng nảy khó tả, nhìn lên trời thấy mây đen vần vũ, vài hạt mưa lất phất, xung quanh vọng lại tiếng gầm trầm thấp.
Âm thanh ấy tuy vọng lại từ xa, nhưng tôi nhận ra — đó là vô số x/á/c sống đang nổi đi/ên. Sóng x/á/c sống sắp ập đến.
Nghĩ đến Lục Cần đang c/ứu hộ bên ngoài, tim tôi thắt lại.
Hôm nay hắn làm nhiệm vụ cách đây ba cây số, đi xe cũng mất mười mấy phút.
Nhưng bão x/á/c sống chưa tới phút nữa là tới.
Tôi chạy tới chỗ hắn chỉ mất vài giây, nhưng giải thích sao đây?
Cắn răng, tôi lao đi, bùng n/ổ tốc độ một giây cả ngàn mét, hướng thẳng về phía hắn.
Thế nhưng đường phố ngoằn ngoèo, tôi lại dở tệ khoản định hướng, lạc mấy lần liền. Lần đầu tiên, tôi vì chuyện này mà bật khóc.
Nước mắt mờ cả tầm nhìn, vừa chạy vừa khóc, tôi chưa bao giờ rơi nhiều nước mắt đến vậy.