15
Trước khi hôm trước.
Ta đã an tâm ngủ say từ sớm.
Lại rằng, ngoài lúc này xảy một cảnh tượng
Như Ý thức dậy tiểu vào ban đêm, trong cơn ngủ mê mơ màng.
Mới vừa khỏi phòng, liền phát hiện một cái thể bóng đen, thiếu chút nữa la lên tiếng.
“M/a...”
Như Ý thấy người đàn mặc đen đã ế t rồi lại sống lại, hai đầu gối mềm nhũn, qu ỳ s ụ p xuống đất:
“Đưa... Tướng quân…”
Thẩm Tiêu Hành hơi hơi mày, chỉ chỉ vào trong, tác hiệu im lặng.
Như Ý tức đây ả á o mình được tới phu nhân.
Nàng ấy ngoan ngoãn im lặng.
Nhìn lại bóng dáng của Thẩm Tiêu Hành đứng dưới ánh Hóa tướng quân người còn sống, căn bản ế t.
Trời ơi!
Nhớ lại chuyện phu ban ngày đã nàng muốn cùng nhau t r ạ hay không, Ý nhiên cảm thấy lo tức khai hết mọi chuyện:
“Đại nô tỳ sự đồng giúp phu ạ t r n, đất chứng giám!”
Thẩm Tiêu Hành mày nói:
“Nàng ta cũng ngươi à?”
“Cũng” gì?
Như Ý hiểu.
Thẩm Tiêu Hành cúi mắt nha hoàn trên mặt hơi hơi gật đầu:
“Ngươi rất tốt.”
“Đêm nay cần trực, trở về ngủ một giấc ngon, buổi sáng ngày mai phu gây tĩnh gì, cũng đừng ngoài, cũng cần ngăn nghe rõ chưa?”