Từ khi còn rất nhỏ, tôi đã phát hiện ra rằng mình có thể nhìn thấy những thứ mà những đứa trẻ khác không thấy.
Tôi có thể nhìn thấy ông nội đã mất cười và vẫy tay chào tôi, cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ tr/eo c/ổ trong phòng sách ở nhà.
Bố mẹ phát hiện ra sự khác thường của tôi, đã đưa tôi đi gặp một bà đồng, bà đồng nói rằng tôi có mắt âm dương.
Nhưng chỉ có một bên.
Vì vậy, mắt trái của tôi có thể nhìn thấy q/uỷ thần, nhưng đồng thời, mắt phải của tôi lại là con mắt thuần dương với dương khí cực kỳ mạnh mẽ.
Mắt thuần dương có nghĩa là, bất kể những con q/uỷ đó sử dụng phương pháp hiện hình nào, mắt phải của tôi đều không thể nhìn thấy chúng, chỉ có thể nhìn thấy những vật thể trên dương gian.
Bà đồng nói với tôi rằng mắt âm dương này không đ/áng s/ợ, chỉ cần tôi không trêu chọc những vật âm đó, sẽ không gặp rắc rối.
Còn phương pháp phân biệt vật âm cũng đơn giản, tôi chỉ cần nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải x/á/c nhận xem còn nhìn thấy hay không là được.
Dù là q/uỷ gì đi nữa, cũng không thể hiện hình dưới mắt phải của tôi.
Thế là từ nhỏ đến lớn, mỗi khi đến một môi trường mới, tôi đều lén dùng mắt phải nhìn qua một lượt, x/á/c định xem có thứ gì bẩn thỉu hay không.
Nhưng hôm nay khi đến thăm nhà Trần Trạch, tôi lại không làm như vậy.
Bởi vì khi bước vào nhà họ, tôi chỉ thấy có Trần Trạch và bố mẹ anh ấy, đương nhiên tôi nghĩ rằng chắc chắn không có gì không sạch sẽ ở đây.
Nhưng bây giờ, chỉ với một mắt phải, tôi lại không nhìn thấy bố mẹ Trần Trạch nữa.
Điều này đại diện cho cái gì?
Nó đại diện rằng, họ không phải là người.
Một luồng khí lạnh trào dâng từ sau lưng, và lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của bố Trần Trạch lại vang lên.
"Tiểu Lưu không sao chứ?"
Rõ ràng trong căn bếp này trống trơn, nhưng lại có tiếng nói vang lên bên tai.
Tôi kìm nén sự r/un r/ẩy của cơ thể, cố gắng nở một nụ cười.
"Không sao ạ, chỉ là một chút nước rửa chén thôi."
Tôi lau sạch mắt trái rồi mở ra, quả nhiên, tôi lại nhìn thấy bố mẹ Trần Trạch đang đứng trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt quan tâm.
Tôi giả vờ xoa xoa mắt trái, dùng riêng mắt phải nhìn một cái.
Bố mẹ Trần Trạch lại biến mất.
Trái tim tôi chìm xuống tận đáy.
"Có chuyện gì vậy ạ?"
Một giọng nói trong trẻo vang lên, tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy Trần Trạch đang bước vào.
Bố mẹ Trần Trạch đã vội vàng lên tiếng.
"Tiểu Lưu bị nước rửa chén hắt vào mắt, không biết con bé có sao không."
Trần Trạch nghe vậy vội đi đến trước mặt tôi, quan tâm hỏi: "Ninh Ninh à, em không sao chứ?"
Nhưng tôi không trả lời.
Tôi chỉ giả vờ tiếp tục xoa mắt trái, đồng thời cẩn thận, dùng riêng mắt phải lại nhìn Trần Trạch một cái.