Rời biệt thự, tôi thẩn thơ đi dọc bờ sông.
Nếu thực sự có hôn ước âm ty, phải giải thích thế nào với Thẩm Yếm Ly đây?
Cậu ấy chấp nhận được không?
Mãi đến khi gió cuồ/ng nổi lên, trời âm u sắp mưa.
Dù lòng dẫu ngàn muộn phiền, nhưng vẫn đành lê bước về nhà.
Không biết phải đối mặt thế nào.
Mở cửa với tâm trạng ngổn ngang.
Thẩm Yếm Ly nhớ lời hứa hôm qua, đã dọn cả bàn tiệc, ngoan ngoãn đeo tạp dề đợi tôi.
Cậu ấy lẽo đẽo theo sau, lẩm bẩm phàn nàn về việc tôi bỏ đi không nói lời nào.
"Chị ơi, lần sau đi đâu cho em theo cùng nhé?
"Chị đi rồi, em thấy bất an lắm."
"Chị ơi, em sợ chị đột nhiên vứt bỏ em."
"Sao chị không nói gì thế?"
"Huhu, chị… chị không thích em nữa rồi à? Em thật sự sẽ khóc đấy."
Tôi nhức đầu quát:
"Đừng có lảm nhảm nữa được không?"
Thẩm Yếm Ly đờ người, không hiểu sao tôi nặng lời.
Mắt đỏ hoe.
"Chị ơi…"
Tôi xoa thái dương, thẳng tiến về phòng ngủ.
Cậu lẽo đẽo theo:
"Chị chưa ăn tối, sẽ đ/au dạ dày…"
Tôi đóng sầm cửa.
"Không đói."
Trước khi đóng cửa, liếc thấy sau lưng.
Có kẻ đang rơi nước mắt.