Thích một người vốn dĩ chẳng có lý do gì.
Trong không khí, như có thứ gì đó vỡ tan.
Ánh trăng rơi xuống, khiến người nói trông càng thêm chân thành.
Sau khi ở bên nhau, Tịch Yến cũng chưa từng thay đổi. Anh gần như đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, bận rộn thế nào cũng trả lời tin nhắn trong nháy mắt.
Có lần, vào buổi chiều sau khi ân ái, anh từ phía sau ôm lấy eo tôi, dụi đầu vào cổ, giọng khàn khàn:
“Tuế Tuế, em có muốn lấy anh không?”
Chưa kịp đợi tôi trả lời, ngón tay tôi đã bị đeo vào một chiếc nhẫn.
Tôi nghĩ, với tính cách của Tịch Yến thì chắc chắn anh sẽ không ký thỏa thuận tiền hôn nhân. Điều đó nghĩa là anh thật sự yêu tôi.
Với sự hiểu biết về tôi, anh thừa biết tôi sẽ tìm cách ly hôn để lấy một nửa tài sản, thậm chí có khả năng gi*t chồng để chiếm hết tiền. Trong tình huống nguy hiểm đến vậy, Tịch Yến vẫn dám nói đùa như thế.
Đàn ông à, đừng yêu quá sâu.
Chỉ có điều, mỗi tháng anh luôn biến mất một ngày.
Sau này tôi mới để ý, đó là sinh nhật của Cố Vi.
Đúng như điềm báo, giấc mơ đẹp rồi cũng phải tỉnh. Khi tôi phát hiện mình mang th/ai một tháng, định cầm giấy khám th/ai đến tìm Tịch Yến, thì Cố Vi lại tìm đến tôi.
Cô ta cười lạnh, ném loạt ảnh vào mặt tôi.
Trong ảnh, Tịch Yến đang nằm trên giường cùng cô ta.
“Cố Tuế Tuế, biết điều thì biến ngay đi! Thật sự nghĩ Tịch Yến thích cô sao? Nếu không phải cô có vài phần giống tôi, cô nghĩ anh ấy sẽ ở bên cô à?!”
Tôi nhìn từng tấm ảnh, trong đầu chỉ có một ý nghĩ...
Diễn viên nổi tiếng đúng là khác, ngay cả ảnh chụp mặt mộc cũng xinh đẹp thế này.
Thấy tôi im lặng, Cố Vi hất mạnh đống ảnh trong tay tôi xuống đất:
“Tùy cô điều tra, đây không phải ảnh ghép. Cô thật sự nghĩ Tịch Yến thích cô à? Anh ấy đã từng dẫn cô gặp bạn bè chưa? Gặp bố mẹ chưa? Nếu không vì sự nghiệp của tôi thì đến lượt cô chắc?”
Đúng là Tịch Yến chưa từng đưa tôi ra ngoài. Tôi giống như con thú cưng bị giấu trong lồng son, sống mòn mỏi trong căn biệt thự xa hoa.
Mà lúc này, những lời của gã đàn ông kia lại vang vọng trong đầu tôi, như chiếc búa gõ thẳng vào tim.
“Yến ca, anh xem kìa, cô ta trông giống Cố Vi quá.”
Hóa ra, câu nói đó không phải bâng quơ.
“Ở đây có ba triệu, cầm lấy rồi cút đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Tịch Yến nữa.”
“Còn đứa bé trong bụng cô, có phải của Tịch Yến không còn chưa chắc. Dù sao thì chính miệng anh ấy nói, loại đàn bà ham tiền như cô, ai chẳng ngủ được.”
Toàn thân tôi lạnh buốt.
Trái tim đ/au đến tê dại.
Gần như không hề do dự, tôi xoay người trở về phòng, lẳng lặng thu dọn hành lý. Không rơi một giọt nước mắt.
Khi kéo vali đi ra, ngang qua Cố Vi, tôi dừng lại:
“Có thể ký cho tôi một chữ không?”
“Đồ th/ần ki/nh à?!” Cố Vi lườm tôi một cái, đ/á mạnh hành lý ra ngoài cửa:
“Cút ngay! Còn dám xuất hiện trước mặt Tịch Yến, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”
Không ký thì thôi, sao phải nổi gi/ận thế chứ.
Diễn viên nổi tiếng đúng là khác, chỉ liếc qua đã đoán được tôi định đem chữ ký đi b/án lấy tiền.
Ngoài biệt thự, nắng chói chang đến mức choáng váng. Tôi ngẩng đầu, nước mắt bất giác lăn dài. Lau khô rồi, bỗng thấy bản thân thật chẳng ra gì. Thế là tìm một gốc cây, ngồi thụp xuống mà khóc òa.
Hóa ra nước mắt nén lại bấy lâu, đều dồn đến lúc này.
Tịch Yến, coi như là người thứ ba trong đời từng thật lòng đối tốt với tôi.
Người thứ nhất là mẹ.
Người thứ hai là em trai.
Nhưng… em trai tôi đã ch*t rồi.