3
Lục gục đầu xuống bàn, mái tóc dài che khuất đôi trông cô gò.
Cậu mặt đỏ bừng, bụng thỉnh thoảng phát ra âm thanh trong học im ắng giờ đây lại hơn giờ hết.
Cậu lôi trong cặp ra ba đồng tiền nheo, đó tiền mà nữ lén đưa cho nay.
Lục tiền trong tay, cẩn đóng lại.
Cậu nhanh nhẹn leo xuống cổng trường, bức tường thấp cũ kỹ của đối rất dễ dàng.
Lục vòng dừng lại quán kếp trông nhất, khát khô lên hỏi “Cái nhiêu tiền?”
Cậu tờ tiền, trong hồi hộp.
“4 đồng.”
Người nhận ra gì, mặt cười nhăn.
“Cháu rồi lần ăn nhiêu cái?”
“20 cái.”
Giọng non nớt sức sống, ra rõ ràng đứa trẻ lớn lên trong môi sung túc.
“Được đây nhiều khói dầu, cháu đây nhé.”
Nói xong, chỉ thấp cạnh.
Chiếc thấp chính nơi đứng, thiếu đồng đáng lẽ phải rời nhưng thực sự quá đói không thể nữa.
“Cô bé, em Anh Nhiên.”
Cố nhiên bắt chuyện, mặc không lời, ấy vẫn hào hứng từng câu một.
Khi ấy vừa thở hồng hộc, phát cô đang nhìn quán kếp.
Cậu ấy nhìn qua cái, “Anh mời em ăn nhé.”
“Không cần.”
Lục không nghĩ ngợi chối, thực ra ý mặc áo khoác rõ ràng học sinh của tiểu học quốc tế đối diện.
Mặc khoảng rất gần, nhưng thể tầng khác nhau.
Thấy lạnh lùng vậy, cũng không thêm, quá nhiệt tình phiền phức.
“Cậu bé, đồ của cháu xong.”
Cố vừa định nhận thì phát Tô Từ đứng đó, cùng tuổi nhưng lại mang trưởng không thuộc về độ tuổi này.
Cố sợ hãi vội vàng đưa cả đồ trong cho Thanh, trước khi còn không quên xoa mặt cậu.
“Đều của em, đừng mặt lạnh vậy.”
Lục sờ sờ má còn ấm, nhìn cùng bạn trai rời cái đó.
Hình “Đừng gi/ận.”
4
“Thiếu nơi rồi.”
Lục bỗng khỏi hồi tưởng, nhận ô tài xế, bước chậm rãi nhưng vững vàng.
Cậu nhìn bóng dáng quen thuộc.
Tô Từ mở ô đưa bụi bia m/ộ cạnh, mặt chút hoài niệm.
“Hôm qua mơ Tiểu Nhiên.”
Anh thoáng cạnh, từ thu lại nụ cười, trở nên lạnh xa cách.
“Cậu sao lại đây?”
Lục không tâm Tô Từ cạnh, đặt bó hoa ngọc luôn trong trước bia m/ộ.
“Tô Từ, hối h/ận không?”
Giọng điệu rất bình thản, không ra chút xúc cảm nào, thể đang bàn luận chuyện không quan trọng.
“Bây giờ ích không?”
“Nhưng… hối h/ận.”
Trong ngập nỗi buồn không thể giấu nổi, đôi hoạt giờ đây vũng nước ch*t.
“Cậu biết gh/en mức nào không? Chúng tác loại bỏ đứa con ngoài giá thú của ba phối diễn trò.”
Cậu giọng mang theo chút r/un “Tôi muốn ấy mất hết mọi thứ, quay về tôi, chỉ thể dựa tôi, nhánh bèo trôi bám rễ tôi. không nghĩ lại ch*t! ấy vậy, chắc chắn kéo cùng xuống.」
Lục sau thì lời lẽ rời rạc, con thú hoang bị đường cùng.
“Cậu biết bia m/ộ của không?”
Tô Từ chỉ bia m/ộ cạnh, cái sát nhau rất gần.
Nhưng đáng tiếc đang chìm trong thế giới riêng của mình, không bất kỳ phản ứng nào.
Tô Từ cũng không bận tâm, tiếp tục bổ sung.
“Đây chính mà luôn ki/ếm, Lộ Nam mất tích.”
Đồng tử bỗng mở to, ô chút phát trắng.
“Cậu ấy t/ự s*t. Hãy thừa nhận thực ra chẳng trong chúng xứng đáng.”
5
“Thiếu sao lại ướt vậy?”
Lục ướt đầu chân, áo ướt sát cơ thể da càng rõ hoạn.
“Lái xe, về nhà!”
…
Xuống xe, ngâm trong bồn tắm.
Nước lạnh trong khiến mặt ta, nhợt nhạt, giờ đây mang sắc đỏ hoạn.
Cậu vui cười lớn, lông mày giãn ra, đôi hạt đậu đen ánh lên ánh lấp lánh.
Lưỡi d/ao sắc nhọn không biết trong m/áu b/ắn ra chỗ d/ao qua, trong bồn tắm ra sắc đỏ rực rỡ nhất.
Lục dường không cảm nhận được gì, sức càng lúc càng sâu hơn.
Cậu lẽ cảm nhận sự mất mát của nhiệt độ.
“Tôi làm bẩn của lần đừng tha cho nhé.”
[HOÀN TOÀN VĂN]