Lâm Bách Nhiên im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói gì đó.
Tôi không nghe rõ, dù áp sát vào cửa cũng không nghe được.
Không biết bao lâu sau, giọng nói của Alpha lớn tuổi biến mất. Cánh cửa phòng đột nhiên mở toang.
Tôi không né kịp, ngã chúi vào người Lâm Bách Nhiên.
“Cứ nóng lòng muốn ôm ấp thế à?”
Tôi ngẩng đầu lên, Lâm Bách Nhiên mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.
Rõ ràng đây là một câu nói đùa thân mật, chứ không phải cảm giác gh/ê t/ởm như trong sách nói.
Tôi x/ấu hổ đứng thẳng người, gãi đầu hỏi anh:
“Ờ, cái, anh và chú nói chuyện gì vậy?”
“Không có gì.”
Lâm Bách Nhiên nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rõ ràng không muốn nói thêm.
Tôi lại càng tò mò hơn, nhưng lại không muốn ép anh nói.