Mấy đứa chúng tôi đang trò chuyện rôm rả thì Linh Châu phấn khích vỗ vào tôi cái, tôi lùi lại mấy bước, bỗng cảm chân còn điểm tựa, cả xuống dưới.

May mà trên ba lô tôi còn móc sẵn móc câu Hổ, trong nguy cấp, tôi tức ném móc lên phía trên, móc vào mép đ/á, tạm dừng đà xuống.

Cả tôi đưa giữa trung, đ/ập mạnh vào đ/á.

Tôi vội bật đèn pha trên cúi xuống tức h/ồn bay phách lạc.

Bên dưới chân tôi… vực sâu ngòm đáy.

“Mẹ ơi, sao lại sâu thế Cậu sao chứ, Kiều Mặc Vũ—”

“Kiều Mặc Mặc Mặc Vũ—”

Lục Linh Châu nằm rạp xuống đất tiếng vọng dội lại các đ/á, nghe như hàng trăm, hàng đang đồng thanh tên khiến ta cả gai ốc.

“Vực Trung cổ? Lâu nhớ rồi!”

Giang Hạo Ngôn vội nằm rạp xuống, với xuống:

“Kiều Mặc Vũ, mau lên đi! Đây cổng dẫn địa ngục!”

“Địa ngục—địa ngục—địa ngục—”

Lại đợt tiếng vọng rợn lên, khiến tôi lạnh cả sống lưng, da gà nổi khắp người.

Tương truyền rằng vào thế kỷ nơi nào đó bỗng xuất hiện sâu đáy. quanh vùng nói rằng trong những biết bay, ăn người.

Để điều tra rõ chân vua II lệnh: bất cứ tử tù nào tình xuống thì t//ử h/ình.

tù nhân dùng thừng thả xuống. Chưa vài phút, hắn gào lên thảm thiết. Binh lính vội kéo hắn lên, chỉ trong chớp tóc hắn trắng, óc phát đi/ên, ngừng gào lên rằng dưới đó á/c m/a.

Sau đó, nhà vua lệnh xây lâu ngay phía trên nứt, cửa sổ, cửa lính canh – đích để phong ấn “Cổng địa ngục” ấy.

Những x/á/c ướp Ai Cập kia, rất thể chính tế phẩm dâng lên á/c q/uỷ.

Vốn dĩ trong tôi đ/au nhức khó chịu, nghe xong chuyện Giang Hạo Ngôn kể, lại càng thêm ớn lạnh thấu xươ/ng.

Giữa bóng tối đáy, tôi cô đ/ộc treo lơ trong trung. Ánh sáng yếu ớt đèn pha trên cũng nhanh chóng bị bóng tối nuốt chửng.

Tôi dám nhìn xuống nữa, nắm ch/ặt trên ba lô, định lên.

Vừa ngẩng đầu… tôi mặt ngay với đôi kịt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm

Tướng Gia Sủng Ái Ta

Chương 31
Sau khi liên tục đánh ba vị hôn phu đến mức bị hủy hôn, phụ thân ta cho rằng ta có chút vấn đề về tâm trí. Người vội vã vào cung diện kiến Thánh Thượng, khóc lóc cầu xin Bệ Hạ đưa ta vào Quốc Tử Giám để rèn giũa lại từ đầu. Nào ngờ... ta lại nhất kiến chung tình với mã phu trông ngựa ở học viện. Để dụ dỗ hắn cưới ta, ta cách dăm bữa nửa tháng lại giả vờ đáng thương chạy đến chuồng ngựa. Hôm nay thì bị thương ngã vào lòng hắn, mai thì bệnh nặng để hắn chăm sóc cả đêm, mốt thì cùng hắn thức trắng đêm đàm đạo nhân sinh lý tưởng... Mãi cho đến khi dỗ dành được chàng gật đầu, ta nửa đêm vượt tường về nhà báo tin mừng. Phụ thân nghe xong, xác nhận đi xác nhận lại người muốn tới cầu thân là một gã mã phu, liền vác cuốc rượt theo ta, thề phải đoạn tuyệt quan hệ máu mủ… Sáng hôm sau, mã phu thật sự đến cửa cầu thân. Hắn mặc áo bào thêu rồng cưỡi trên lưng ngựa, anh tư bừng bừng, phía sau là hàng trăm cấm vệ quân. Cha ta đang cầm cái cuốc chặn ở cửa, chuẩn bị cho mã phu mất mạng ngay tại chỗ, lập tức sợ đến quỳ rạp xuống đất. "Gần đây quên đốt vàng mã cho nương con rồi, thế nào lại dẫn cả tên Diêm Vương – thừa tướng đến cửa, nhìn cái thế này, chẳng lẽ hắn đến tịch thu gia sản nhà ta..." Ta:
Cổ trang
Hài hước
Ngôn Tình
2
Mù Là May Hả? Chương 25