Súp Của Mẹ

Chương 1

08/09/2025 17:57

Đêm khuya, mưa nặng hạt, từng giọt đ/ập vào bậu cửa kêu lộp bộp. Tôi nghe thấy từ phòng anh vọng ra tiếng gì đó liên tục đ/ập vào tường. Lòng tôi run sợ. Cả tuần nay, bầu không khí trong nhà cứ âm u kỳ lạ.

Bố mẹ vốn rất cưng chiều tôi, nhưng gần đây họ chỉ quanh quẩn bên anh trai.

Bố luôn gọi anh trai đúng giờ xuống ăn, chưa từng sai lệch một phút.

Mỗi trưa 13 giờ 10 phút, ông lại gọi: “Tiểu Kim, ăn cơm.”

Mỗi tối 8 giờ 30 phút, lại là: “Tiểu Kim, ăn cơm.”

Bố không bao giờ sớm hay muộn dù chỉ một phút. Hễ anh trai xuống sớm hay trễ hơn, ông liền lập tức nổi gi/ận đùng đùng, cắn ch/ặt răng trừng mắt nhìn anh trai bằng ánh mắt vô cùng đ/áng s/ợ, nước dãi chảy ra mà không hay biết.

Nhưng nếu anh trai xuống đúng giờ, bố sẽ cười toe toét đứng cạnh bàn, mắt không chớp nhìn anh ăn từng miếng.

Còn mẹ, cả tuần nay không ra mặt, cứ ru rú trong bếp, không nói một lời, cửa bếp cũng chẳng mở. Chỉ khi bố bưng đồ ăn ra, tôi mới thấy mẹ mặc bộ váy đỏ chói, cúi rạp trên bàn bếp, chẳng rõ đang làm gì.

Cơm canh thì suốt một tuần chỉ toàn canh thịt.

Và chỉ dành cho anh tôi.

Tiếng đ/ập tường dần im bặt. Tôi quyết định sang phòng anh trai, muốn hỏi cho rõ câu anh nói tối qua có ý gì.

Hôm đó, ăn cơm xong, anh bất ngờ kéo tôi vào nhà vệ sinh.

Tôi kinh ngạc, bởi cả tuần nay anh trai ngoan ngoãn lạ thường, giống như con mèo nhỏ, bố bảo gì thì làm nấy, chẳng nói thêm một lời.

Vậy mà lúc này, anh lại th/ô b/ạo, căng thẳng, khác hẳn.

Đôi mắt anh trợn trừng, đỏ ngầu như đã nhiều ngày không ngủ.

Bàn tay anh bóp lấy cánh tay tôi đ/au nhói, giọng r/un r/ẩy, h/oảng s/ợ:

“Cẩn thận bố mẹ… đừng uống canh… nhất định phải sống!”

Tôi chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh đột nhiên trợn trừng mắt nhìn chằm chằm ra cửa sổ nhà vệ sinh. Tôi quay lại - ngoài đó chỉ có bóng đêm.

Đúng lúc ấy, cửa phòng nhà vệ sinh bật mở. Bố đứng sừng sững ngoài cửa, trừng mắt nhìn anh trai.

Khi tôi quay lại, anh đã trở lại vẻ ngoan ngoãn, yên lặng như trước.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm