Lúc này, từ cổng soát vé lại chạy ra một người đàn ông trung niên.

Người đàn ông vừa lên xe đã chào ngay bác tài Vu:

“Ôi, Đại Lương đấy à! Cụ nhà chú dạo này thế nào rồi?”

Có vẻ Đại Lương và bác tài Vu là hàng xóm cũ của nhau.

Đại Lương thở dài: “Chắc… không khá lên được rồi. Anh trai tôi đã bảo về nhà chuẩn bị hậu sự rồi.”

Bác tài Vu nghe xong hơi buồn, nhưng vẫn vỗ vai Đại Lương: “Cụ đã chín mươi chín, thọ lắm rồi.”

Đó có lẽ là câu an ủi duy nhất dành cho con cái của người sắp mất.

Đại Lương gượng cười: “Hôm qua lúc tỉnh táo, cụ nghe tôi nói về Đồng Hương còn dặn: ‘Con đi xe thằng Hai nhé, nó lái êm nhất’.”

Bác tài Vu bật cười ha hả, rõ ràng ông chính là “thằng Hai” mà cụ nhắc đến.

Đại Lương vừa ngồi xuống, đã có thêm một người đàn ông đội mũ bảo hộ công trường hối hả chạy lên xe.

Người này mồ hôi nhễ nhại, cầm tiền mặt nhờ Chúc Huyên m/ua hộ vé. Mấy tờ tiền giấy ướt sũng mồ hôi, nhưng anh ta từ đầu đến cuối không tháo chiếc mũ bảo hộ ra.

Chúc Huyên soát vé xong, đi về phía tôi.

Ba mươi sáu người rồi. Hai chúng tôi dán mắt vào cánh cửa cổng soát vé.

Ba giờ năm mươi, bác tài Vu đóng cửa xe đúng giờ. Bánh xe lăn bánh mà không thấy ai chạy ra thêm.

Chúc Huyên thở phào: “Tốt quá, lời nguyền được giải trừ rồi!”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vào Hạ

Chương 17
Cậu học sinh nghèo lạnh lùng, ít nói ấy đã ba lần liên tiếp cướp mất vị trí số một của anh trai tôi. Tôi đang định dạy cho cậu ta một bài học, thì cậu ta lại nói: “Có thể nhường lại vị trí số một cho anh trai em cũng được. Điều kiện là…mỗi tuần ôm tôi ba lần.” Hầu kết của cậu ta khẽ trượt, giọng nói thấp trầm: “Không được cách lớp vải, em đồng ý không?” Tôi sững sờ, trừng mắt nhìn cậu ta, mặt đỏ bừng: “Cậu…cậu b i ế n t h á i! Lo mà quản tốt bản thân cậu đi! Anh trai tôi đâu cần cậu nhường? Chỉ cần lần sau anh ấy có phong độ, thì sớm muộn gì cũng vượt xa cậu mười tám con phố!” Nửa tháng sau, anh trai tôi lại lần nữa bị cướp mất vị trí đứng đầu. Chàng trai nghèo kia từ trên cao nhìn xuống tôi, ánh mắt thản nhiên nhưng đầy áp lực: “Chẳng lẽ em cũng muốn anh trai mình mãi mãi làm kẻ số hai à?” Tôi nghiến răng, nhắm chặt mắt. Được thôi! Ôm thì ôm! Có mất miếng thịt nào đâu chứ!
3
4 Phân Hóa Lần Hai Chương 21
6 Âm Thanh Của Đàn Chương 22
9 Mùa Hè Bất Tận Chương 15
11 Hôn Tiểu Châu Chương 20

Mới cập nhật

Xem thêm