Đêm mưa tháng Tám, tiếng n/ổ đục ngầu cùng đất cát b/ắn tung trời khiến cả tôi và Từ Hành Giản đều nhễ nhại đen thui.
Chúng tôi ngồi bệt trên con đường lầy lội, châm điếu th/uốc mời nhau, đăm chiêu nhìn về hiện trường thất bại nơi ngoại ô.
Tôi bảo: "Giá mà Tiểu Tuyết ở đây thì tốt biết mấy."
Từ Hành Giản ho sặc sụa hai tiếng, ngơ ngác nhìn tôi: "Cô ấy còn biết nghề này sao?"
Tôi thở dài: "Giá mà Tiểu Tuyết còn sống, tôi đã chẳng phải b/áo th/ù làm gì."
Từ Hành Giản nghe xong, vỗ vỗ vai tôi: "Anh à, tiếc thương vừa phải thôi."
"Cút đi, thằng nhát cáy."
Tôi phảy tay cậu ta, c/ăm h/ận trào ra từ cổ họng, cười kh/inh bỉ: "Tôi nào dám vịn vào qu/an h/ệ với lũ công tử nhà giàu các cậu."
Từ Hành Giản tự chuốc nhục, lại cúi gằm mặt xuống.
Chỉ là lần này, cậu ta dám cãi lại.
Cậu ta nói: "Bố mẹ tôi mất sớm, đâu có để lại tiền bạc gì."
Tôi không x/á/c nhận cũng chẳng phủ nhận, thều thào: "Cậu thử nói xem, hồi đó bọn họ đút lót cho giám thị bao nhiêu mà đủ m/ua mạng Tiểu Tuyết nhà tôi thế?"
"Một triệu hai trăm tệ."
Từ Hành Giản tự giễu một tiếng.
"Hai trăm tệ là giá Lý Chương Huân đưa ra lúc đầu. Về sau... thành án mạng rồi."
"Giám thị đòi báo cảnh."
"Ông ta giả tạo lắm, ai cũng nhìn ra ông ta làm vậy chỉ là muốn tăng giá."
Tôi lắc đầu: "Thôi đừng nói nữa, c/on m/ẹ nó."
Kết quả là chúng tôi thực sự im lặng rất lâu.
Tôi ngoảnh lại, thấy Từ Hành Giản đờ đẫn nhìn ra xa xăm.
Tôi huých huých cậu ta: "Nghĩ gì đấy? Sợ rồi à?"
Biểu cảm Từ Hành Giản trở nên phức tạp lạ thường.
"Một triệu hai trăm tệ, có thể m/ua được mạng Tiểu Tuyết."
"Sao lại... không m/ua được thứ khác nhỉ?"
Chín quả bom tự chế, không biết Từ Hành Giản m/ua bằng giá nào, được ch/ôn lần lượt ở tầng một và tầng hai nhà kho bến cảng.
Thiết bị điều khiển từ xa thô sơ, cỡ lòng bàn tay, tuyệt đối không thể mang vào trường thi.
Đang lúc Từ Hành Giản loay hoay, tôi chợt nhớ đến nghề tay trái của mình.
Giao đồ ăn.
Kỳ thi tuyển của Đại học S chia làm hai môn, giữa có mười lăm phút giải lao.
Vì thí sinh thi vào Đại học S không nhiều, chỉ bố trí bảy phòng thi chiếm trọn tầng cao nhất tòa giảng đường.
Hôm đó, sinh viên vẫn lên lớp bình thường.
Tôi tính toán, vào ngày thi sẽ gửi thiết bị điều khiển dưới dạng đồ ăn đặt trước, đặt lên bệ cửa sổ tầng một phía tây trường. Lợi dụng mười lăm phút giữa hai môn thi để lấy vào.
Từ Hành Giản nghe kế hoạch của tôi, không khỏi nghi hoặc.
"Đó là chỗ sinh viên để đồ ăn, nguy hiểm lắm chứ? Còn có thể bị lấy nhầm nữa."
"Yên tâm, tôi đã đ/á/nh dấu rồi."
"Thế tôi phải làm gì?"
"Cậu à..."
[Sau khi vụ án xảy ra]