Ngày thứ hai đó, ánh mắt những thành viên nhìn về phía đều trở nên kỳ lạ.
Nói hơn, trong sự sùng bái lại trộn lẫn thêm chút kính trọng.
Tôi giả vờ nhìn thấy, vẫn chăm chỉ siêng năng hoàn thành tốt công việc trợ lý của bản thân.
Nhưng lại vậy, ỷ vào mối qu/an h/ệ đã bị bại lộ, anh đầu còn kiêng nể gì bản tính.
Trong đặc điểm rõ nhất chính - bảo vệ ăn.
Mỗi khi làm xong ngọt bưng lên, đều một mình chiếm hết để ăn.
Dẫn việc Lâm Dạng và các thành viên mấy lần phốt riêng với tôi, nói trưởng quả thật ấu trĩ.
Chẳng sao.
Tôi nhìn vậy, trong lòng nghĩ anh thật sự vẫn giống hệt lúc trước.
Nhưng thỉnh thoảng, anh điểm giống xưa.
Ví dụ khi tham gia hoạt động bên ngoài về, đem cho một trà yêu thích.
Khi cùng nhau đặt ghi chú một phần trong lấy bởi vì ăn ngò.
Hôm vừa đăng bài lên vòng bạn bè nói ăn mới trong thị, thứ hai lạnh trong trụ đã có thêm hộp tây.
Sợ nhìn thấy, còn cẩn thận để chỗ thấy nhất.
Tôi nhìn trà trên loại ít đường mà thích.
Lúc đều những thứ này.
Anh vào lúc thành tích tốt, hoàn gia đình tốt, lại đẹp trong trường ít bạn nữ anh. Nếu ỷ thanh trúc mã, có lẽ cả đời này có liên gì anh.
Vì vậy theo lẽ nhiên, về mặt tình cảm, chủ động nhiều hơn.
Anh ăn ngọt, đi học làm ngọt.
Anh luôn quên ăn mỗi đều mang cho anh một chai nóng.
Anh giờ tâm thời tiết, luôn nhắc anh trời lạnh mặc áo ấm, trời mưa mang theo ô.
Bởi vậy trở thành điều nhiên, anh cho rằng ăn ngọt giống anh, bò uống nóng.
Nhưng sự thật là, người làm bánh ngọt lại ăn những quá ngọt, người mỗi mang nóng cho anh hề uống sữa.
Thích được quá nếu mất giá lắm.
Tôi cầm lên, chọc vào trà sữa.