16

Mọi người: “…”

Mọi người: “???”

Mọi người: “!!!”

Hiện trường như ông vỡ tổ.

Một phóng viên đứng gần Tần Bắc Cố nhất thét hét lên: “M/a!!!”

Tần Bắc Cố: “Tôi không phải m/a, mọi người đừng sợ, tôi vẫn còn sống…”

Đám đông càng chắc nịch: “Có m/a!!!”

Tần Bắc Cố: “Ái chà, tôi thật sự không phải m/a, không tin mọi người nhìn…”

Anh ta chỉ về phía tôi.

Thế là ai nấy đều thấy tôi trong bộ đồ ếch bọc kín từ đầu đến chân lao về phía “Tần Bắc Cố” ngồi xe lăn, mạnh tay dán một lá bùa Trừ Q/uỷ lên ng/ực anh ta.

“Tần Bắc Cố” đang hùng hổ lập tức nhắm mắt, mặt tái nhợt như x/á/c ch*t.

“Ch*t… ch*t người rồi?”

Có người kêu lên.

Tôi quay sang Tần Bắc Cố đang tận hưởng trò bay không cần dây: “Đừng nghịch nữa, mau trở về thân thể của anh đi.”

Lệ q/uỷ bị ép ra nghe vậy, mắt đầy oán h/ận: “Đạo sĩ nhiều chuyện.”

Có lẽ nó quá ưng thân x/á/c của Tần Bắc Cố nên không bỏ chạy, còn lao tới lần nữa.

Chỉ cần ăn linh h/ồn Tần Bắc Cố, rồi đoạt x/á/c hoàn toàn, nó sẽ hòa làm một với thân thể ấy, trở thành anh ta.

Tần Bắc Cố không biết chi tiết này, nhưng biết không đấu lại q/uỷ, liền la oai oái cầu c/ứu tôi: “Đại sư c/ứu mạng!”

“Về lại thân thể của anh đi, đồ ngốc.”

Tôi trợn mắt, cầm ki/ếm đào mộc chặn đò/n của con q/uỷ.

Tôi muốn diệt nó, nhưng con q/uỷ biết không đ/á/nh lại, tránh né trơn như lươn, chuyên tâm đuổi theo sinh h/ồn Tần Bắc Cố để ăn.

Tần Bắc Cố chui vào thân thể rất nhanh.

Thấy vậy, con q/uỷ lại muốn làm lại từ đầu, chui vào người anh ta, bị tôi giơ ki/ếm chặn.

“Muốn cư/ớp thân x/á/c của anh ta, ngươi đã hỏi ta chưa?”

Bị người không biết chuyện mỉa mai đã đành, đến cả q/uỷ cũng coi thường tôi thì mất mặt thật.

Tôi dán lên người Tần Bắc Cố một lá bùa Bình An, xem nó còn dám tới gần không.

Kết quả, tôi vừa dán xong đã có một bàn tay gi/ật phắt lá bùa đi:

“Cô đúng là Thuận Tay Phát Tài à. Không ngờ lòng dạ lại đ/ộc á/c như vậy, không chịu thua nên muốn gi*t Tần Bắc Cố à?”

Tôi: “…”

Kẻ x/é bùa là Thần Cơ Diệu Toán.

Ông ta nghiêm mặt m/ắng dạy tôi chính nghĩa lắm.

Nhưng nhìn kỹ, chân ông ta đang run như cối xay.

Tôi hít sâu muốn nuốt gi/ận.

Không được.

Nuốt không nổi.

Tôi đã nhịn ông ta quá lâu rồi.

Làm màu cũng phải đúng chỗ.

Lệ q/uỷ vốn do ông ta rước tới, ông ta giỏi lắm mà? Vậy tự xử đi.

Tôi quay lại, dán lên người con q/uỷ một lá bùa Hiện Thân, rồi đạp một cú đẩy Diệu Toán dính mặt vào q/uỷ:

“Xem ông lợi hại chưa kìa, vậy giao nó cho ông giải quyết nhé, tôi… rất tin tưởng ông đấy.”

Bị tôi đạp tới mặt kề mặt với q/uỷ, Diệu Toán hét chói tai.

Phản xạ của ông ta cũng ranh nhanh, đ/á/nh ngay ki/ếm gỗ đào đang cầm về phía con q/uỷ.

Con q/uỷ chỉ nghiêng đầu là né gọn.

17.

Nhìn Diệu Toán nhát như chuột, lệ q/uỷ thịnh nộ, gằn hỏi:

“Ông sợ cái gì? Tôi đ/áng s/ợ lắm sao?”

“Không không, không đ/áng s/ợ.” – Diệu Toán lắc đầu như chong chóng.

“Thế tôi với hắn, ai đẹp hơn?” – Con q/uỷ hỏi, chỉ về phía Tần Bắc Cố.

“Ngươi đẹp hơn.” – ngập ngừng thêm một giây là kh/inh thường mạng sống.

Diệu Toán tưởng trả lời thế là đúng ý, ai ngờ con q/uỷ càng nổi gi/ận:

“Dám lừa tôi? Ai có mắt cũng thấy hắn đẹp hơn! Kẻ dám lừa tôi, đều phải ch*t.”

Diệu Toán: “…”

Con q/uỷ tức cái gì chứ, đến cao thủ lừa gạt như Diệu Toán cũng không hiểu.

Nhưng ông ta biết: không làm gì thì hôm nay nhất định sẽ mất mạng.

Thế là ông ta liếc sang tôi. Lúc này tôi đã cùng mọi người, đẩy Tần Bắc Cố vừa tỉnh đứng ở cửa phòng họp, xem kịch.

Ông ta lập tức cắm đầu chạy về phía tôi, con q/uỷ đuổi sát sau lưng.

Ông ta nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Đại sư c/ứu tôi!”

“Xin lỗi, tôi học nghệ chưa tinh, kỹ năng không bằng ông; ông lợi hại, ông tự lên đi.”

Tôi khoanh tay, giọng mỉa mai, trả hết n/ợ uất ức trước đó.

Đúng, tôi nhỏ mọn đấy.

“Đại sư, tôi sai rồi, tôi không lợi hại, cô mới lợi hại; tôi toàn lừa người, tôi chẳng biết gì cả. Tôi đáng ch*t nhưng không muốn ch*t, xin cô c/ứu tôi!”

Ông ta khóc ròng, đúng là sợ ch*t thật.

Lệ q/uỷ nhìn ông ta gh/ê t/ởm, lại vô thức ngó sang gương mặt Tần Bắc Cố, càng hài lòng, chữ thèm muốn thay thế viết đầy lên mặt.

“Đại sư, tôi sợ.” – Tần Bắc Cố bị con q/uỷ nhìn mà rợn, kéo tôi đứng chắn phía trước.

Tôi lạnh mặt gạt tay anh ta ra: “Anh là khách hàng trả phí cao, không phải sợ.”

Mọi người: “…”

“Đại sư, xin hỏi tính phí thế nào?” – có người hỏi.

Tôi quay đầu, nhìn chính x/á/c người vừa hỏi là Chị Tình.

“Tùy người. Ví dụ như cô, tôi không thu.”

Tôi dừng nửa câu; thấy cô ta mừng rỡ, tôi mới mỉm cười lịch sự, nói tiếp:

“Bởi vì, tôi không nhận làm việc cho kẻ phạm mười tội á/c không thể dung thứ.”

Mặt Chị Tình tối sầm.

Những ánh mắt hóng hớt xung quanh lập tức sáng rực nhìn cô ta, nhất là phóng viên, tư thế ăn dưa rất rõ ràng.

Cô ta chột dạ.

Gi/ận mà không dám nói, chỉ dám lén lút liếc tôi một cái.

Hừ, tưởng tôi không thấy à.

Diệu Toán cũng nghe đến thu phí, bèn ra giá:

“Đại sư, chỉ cần cô c/ứu tôi, tôi dâng cho cô toàn bộ gia sản.”

Tôi kh/inh thường nói: “Gia sản của ông còn chẳng đủ đền đâu.”

“Cái gì?” – ông ta không hiểu.

Tôi bắt chước vẻ huyền bí của ông ta, mỉm cười: “Rất nhanh ông sẽ hiểu.”

Ông ta nghe xong há miệng định ch/ửi, rồi nuốt xuống.

Trong lúc nói chuyện, lệ q/uỷ mấy lần muốn chuồn, đều bị tôi đạp bật về cạnh Diệu Toán, làm ông ta la thất thanh không dứt.

Bỗng, từ xa vang lên tiếng chân người chạy. Người tôi đợi rốt cuộc cũng tới.

“Nhường đường, cảnh sát làm việc! Ai báo án?”

18

“Tôi báo cảnh sát.” – Tôi và Tần Bắc Cố đồng thanh nói

Đám đông dạt ra một lối đi, hơn chục cảnh sát lần lượt bước vào.

Thấy cảnh sát, Chị Tình và Diệu Toán lộ rõ sự hoảng lo/ạn.

Nhất là Chị Tình: nhận ra có gì đó không ổn, định lợi dụng đám đông chuồn đi.

Nhưng Tần Bắc Cố, đang đứng trong đám người, lớn tiếng nói: “Cô ta cố ý gi*t người và giam giữ người trái pháp luật.”

Fan của Tần Bắc Cố trong đám đông phẫn nộ giữ ch/ặt cô ta, cảnh sát thuận lợi bắt được.

Còn tôi thì chỉ vào Thần Cơ Diệu Toán.

Tôi tố cáo ông ta l/ừa đ/ảo, số tiền cực lớn.

Cảnh sát nghe xong định áp giải, nhưng vừa thấy lệ q/uỷ, lại chùn bước.

Tôi cười áy náy với họ, ra hiệu đừng sợ, tôi sẽ xử lý ngay.

Cái “con q/uỷ” dùng để câu kéo hai kẻ kia nên xuống tuyến rồi.

Tôi gọn gàng rút một lá bùa Ngũ Lôi, tiễn con q/uỷ đi.

Sấm chớp đ/á/nh vào con q/uỷ khiến đám đông ồ lên.

“Làm sao bây giờ, cô ấy bắt q/uỷ ngầu quá, mình muốn leo tường qua làm fan cô ấy.”

“Cùng leo đi, mình cũng muốn fan cô ấy.”

“Hay tụi mình lập hậu viện hội?”

Tôi: “?”

Tôi nhìn mấy cô gái một phút trước còn là fan Tần Bắc Cố.

Bắt gặp ánh mắt cuồ/ng nhiệt của họ, qua bộ đồ ếch, tôi sợ họ xông lên l/ột đồ tôi mất.

Tôi vội đẩy Tần Bắc Cố theo cảnh sát chuồn ra ngoài.

Làm xong biên bản, tôi cởi bộ đồ ếch, một mình rời đồn.

Đi ngang đám fan chực sẵn ngoài cửa, tôi giả vờ gọi điện với “bạn”, khóc lóc kể bị l/ừa đ/ảo online, mất sạch tiền, gom về ánh nhìn thương cảm, êm ru lên xe ra sân bay, đi đêm bay về.

Xuống máy bay, vừa mở điện thoại, mọi nền tảng đều đầy tin về Tần Bắc Cố.

19

#Sốc: Tần ảnh đế – người thực vật tỉnh lại#

#Bùng n/ổ! Tần ảnh đế hôn mê một năm không phải do t/ai n/ạn xe, mà là do người làm#

#Tần Ảnh đế cáo buộc vụ t/ai n/ạn một năm trước không phải “t/ai n/ạn”#

#Quản lý là Chị Tình bị đưa đi điều tra#

#Lãnh đạo cấp cao công ty quản lý cũ của Tần Bắc Cố bị áp giải trong đêm#

#Đạo sĩ huyền học chục triệu follow nghi l/ừa đ/ảo, nhiều nạn nhân công khai tố cáo#

Bảng hot search: mười mục thì chín liên quan Tần Bắc Cố; mục còn lại dành cho tên l/ừa đ/ảo Thần Cơ Diệu Toán.

Tần Bắc Cố còn viết một bài dài, kể chi tiết một năm qua mình trải qua những gì, cùng tranh chấp với Chị Tình và công ty quản lý ra sao.

Mở đầu, anh ta chân thành cảm ơn Chị Tình vì tri ngộ năm xưa, cảm ơn công ty vì đã bồi dưỡng anh ta những năm qua.

Anh t nói trước khi hết hạn hợp đồng một năm trước, hai bên đã bàn xong sẽ gia hạn.

Nhưng ngay trước khi ký, anh phát hiện công ty lợi dụng danh tiếng của anh và tình yêu của fan, giấu anh làm nhiều việc phạm pháp.

Cụ thể là gì, vì bảo vệ nạn nhân, anh giữ kín.

Anh ta cho rằng vì mình mà một số bi kịch xảy ra; ngày anh ta gặp t/ai n/ạn, vốn dĩ anh ta định đi báo cảnh sát.

Nhưng giữa đường, nhận điện thoại của Chị Tình, hai người cãi vã kịch liệt; cúp máy xong, trên đoạn đường không có camera, anh ta bị một xe tải cố ý tông trúng.

Sau t/ai n/ạn, anh ta quả thật có hôn mê một thời gian; nhưng ra khỏi ICU thì tỉnh.

Là Chị Tình hối lộ người trong bệ/nh viện, tiêm th/uốc khiến anh duy trì hôn mê, rồi đưa về nhà giam lỏng.

Suốt một năm, mỗi lần anh ta tỉnh đều bị ép thôi miên, họ thuê chuyên gia thôi miên lặp đi lặp lại như cài lệnh: nghe Chị Tình, trung thành với công ty.

Qua hơn một năm, kế hoạch thành công.

Vậy nên anh ta mới có thể tỉnh lại, để tiếp tục ki/ếm tiền cho công ty.

Để làm truyền thông cho việc anh ta tỉnh lại, sau khi khảo sát, công ty phát hiện gần đây hot nhất trên mạng là một blogger linh dị tên Thuận Thủ Phát Tài.

Họ dự định hợp tác với Thuận Thủ Phát Tài diễn một vở.

Kết quả, công ty nhắn vô số tin cho Thuận Thủ Phát Tài, nhưng đối phương không trả lời.

Bèn lùi bước, chọn kẻ dễ m/ua chuộc hơn, đó chính là Thần Cơ Diệu Toán.

Diệu Toán vì mất fan trước độ hot của Thuận Thủ Phát Tài nên ôm h/ận, cấu kết với công ty giẫm nhiệt hút fan, thế là mới có màn “đấu pháp” giữa Thuận Thủ Phát Tài và Thần Cơ Diệu Toán.

Nhưng giả thì mãi mẫu vẫn là giả.

Như các bạn đã thấy, Thần Cơ Diệu Toán là kẻ l/ừa đ/ảo danh xứng với thực; còn Thuận Thủ Phát Tài là đại sư có thực lực.

Cuối bài, Tần Bắc Cố viết dài mấy đoạn tâng bốc tôi tận mây xanh.

Anh ta còn tuyên bố sau này sẽ không còn xuất hiện trước công chúng, mà lui về làm hậu trường, trân trọng mời tôi làm nữ chính của anh ta.

Tôi: “…”

Anh ta muốn quay hài nhưng lại có yếu tố kinh dị cơ đấy. Hê hê.

Tôi lặng lẽ chọn chặn điện thoại của anh.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm