Sở Hi được chính Thiếu tướng bôi th/uốc cho. Động tác của hắn vô cùng cẩn thận sợ làm y đ/au.
Xong xuôi, y ngoan ngoãn đi theo Thiệu Trầm ra bàn ăn.
Trên bàn đã được bày sẵn các món ăn đắt tiền, nóng hổi tỏa mùi thơm lừng. Giữa bàn còn đặt sẵn giá nến, chân đế được đúc bằng vàng ròng. D/ao nĩa đều được lau chùi sáng bóng, ghế ngồi còn phủ vải nhung mềm mại.
Sở Hi ngắm nghía xung quanh, không ngờ y lại được bước vào nơi xa hoa thế này một lần trong đời. Nơi mà chưa chắc ai cũng có thể đặt chân đến.
Nhìn thức ăn phong phú trên bàn mà lóa cả mắt.
Beta cẩn thận bước đi, sợ sẽ va quẹt vào món trang trí nào đó. Thiệu Trầm kéo ghế ra, Sở Hi đứng yên nhìn hắn.
Thiếu tướng Enigma lại tự tay kéo ghế cho tui!?
"Em ngồi đi."
Thiệu Trầm lên tiếng. Chờ đến khi cả hai đều ngồi xuống cạnh nhau, Sở Hi mới nơm nớp lo sợ, hỏi:
"Thiếu tướng, tui...tui có làm gì đâu mà được vào đây ngồi ăn với ngài ạ?"
"Cứ ăn uống thoải mái. Từ nay em là phu nhân nhà này, muốn ra vào chỗ nào cũng được." Thiệu Trầm ưu nhã c/ắt miếng thịt rồi để vào bát đặt trước mặt Sở Hi "Còn nữa, đừng xưng 'tui', có nói chuyện thì xưng 'tôi' đi."
Mỗi lần nói từ 'tui' là cái miệng nhỏ nhắn của Sở Hi cứ chu chu ra, trông gh/ét quá. Thiệu Trầm sợ mình sẽ không kh/ống ch/ế được mà đ/è beta ra gặm cắn hôn hít.
Không được manh động, sẽ làm phu nhân sợ.