Tít tít tít............
Trần nhà màu trắng,
Tôi nhắm lại, dài khóe mắt. Quả nhiên, muốn đi qua sao?
“Xuân Điểu, em tỉnh rồi.” Đó gái tóc đỏ.
“Em mê một tháng, tỷ và Triệu Thế Đức cùng tổng cộng bị bắt giam. nhận sự trừng ph/ạt của pháp luật,”
“Việc này còn nhờ em nữa...... Hình ảnh em đêm rình được, cùng với lời em nói nóc nhà.”
“Xuân Điểu, em sự rất dũng cảm.”
Tôi nhẹ nhàng hỏi: đâu rồi?”
“Tôi ch/ôn cất ấy ở nghĩa trang rồi. Anh em ân nhân c/ứu mạng của tôi, bạn của tôi, tôi...”
Cô ấy im bặt, ánh nhìn thêm phần đ/au buồn,
Nước rơi xuống chăn, thấm thành từng bông hoa.
Vì cần nữa, vậy thì tốt ở đây. Rồi lại nhau.
Hai năm sau sự việc, và ấy cùng nhau thành lập một mồ côi, diện tích nhỏ bé, để nhận nuôi đứa nương tựa,
Về sau, được nhận nuôi càng đông, đi khắp tìm ki/ếm, tìm đứa từng bị tỷ giữ.
Họ trưởng nhưng vì biết gì, làm, nương tựa.
Tôi mời họ chăm bọn trẻ.
Chỉ dựa đồng lương ít ỏi của đủ để trì. Thời nhanh chóng đến, cách đăng thông tin lên mạng, càng nhiều bắt đầu quyên góp,
Cuộc thực sự đang nên tốt đẹp hơn.
Tôi nhìn lũ vui hạnh phúc, nghịch cười nói, tiếng cười rộn lo nghĩ.
Tôi cố gắng đến, từng bước rời khỏi vùng núi như thế nào, dựa manh tìm mồ côi, rồi lại ngày canh giữ ở đó, để được nhìn bóng dáng tôi.
Khi bị nh/ốt dưới tầng gì?
Tất cả điều này biết, như biết chuyện của ở mồ côi.
Hóa ra năm giữa và cách nhau một bức tường.
Hồi nhỏ, luôn mong được tư lo,
Tiếc được, may thay giúp đỡ được họ.
Như vậy, ở trời hẳn rất vui.
Năm thứ sau khi mồ côi đổi tên thành “Trại mồ côi Minh Huy”.
Tôi mãi nhớ về trai, cho mãi.
- Hết -
- lăm năm