Tôi nuốt nước bọt.
"Ai..."
Tề Dự nhìn chằm chằm, khóe miệng vẫn nở nụ cười tà mị, mọi thứ đều không cần nói rõ.
Tôi chậm chạp nhận ra, tên l/ưu m/a/nh này lại đang trêu chọc tôi!
Ch*t ti/ệt!
Tôi bật dậy khỏi ghế, chỉ thẳng mặt Tề Dự:
"Cậu tốn công trêu chọc tôi chỉ để khiến Thẩm Giản Thừa khó chịu phải không?"
"Vô ích thôi! Thẩm Giản Thừa thẳng như ruột ngựa, hoàn toàn không thích tôi. Việc cậu ta ở bên tôi chỉ là trò đùa với lũ bạn!"
Tôi buông xuôi, mặc kệ giọng mình thu hút người qua đường.
"Phải, tôi thích đàn ông. Nhưng chẳng lẽ phải bị hai người các cậu đùa giỡn như thế này sao?"
Tôi trút hết oán gi/ận với Thẩm Giản Thừa lên người Tề Dự.
Tề Dự hình như không ngờ tôi bùng n/ổ, sắc mặt trở nên nghiêm túc, do dự nói:
"Cậu muốn..."
"Vui chưa?"
Tôi không đợi hắn nói hết đã hỏi ngược lại, hốc mắt không kiềm được hơi nóng lên.
Khóe môi Tề Dự khép lại.
Một lúc lâu, hắn cười bất lực.
"Lý Ngôn Triệt, cậu đúng là..."
Là cái gì, Tề Dự không nói.
Khiến tôi suốt đường về ký túc cứ băn khoăn mãi.
Bước chân giẫm lên bậc thang, đèn cảm ứng sáng lên.
Người dựa vào góc tường hiện rõ dưới ánh đèn, làm tôi gi/ật mình.
Thẩm Giản Thừa.
Cậu ta đến làm gì?
Nhìn thấy cậu ta là tôi lại đ/au eo.
Tôi phớt lờ bước qua người cậu ta, ngửi thấy mùi rư/ợu nhẹ.
Chưa đi được mấy bước, người đã bị ấn vào tường.
Thẩm Giản Thừa chống hai tay hai bên tai tôi, khóe mắt vương chút đỏ.
"Lý Ngôn Triệt, cậu nói xem, có phải tôi bị cậu lây bệ/nh rồi không? Nếu không, tại sao tôi cứ luôn... luôn nghĩ về cậu?"
Tôi ngăn cậu ta không cho lại gần hơn, quay đầu đi.
"Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
"Hừ."
Thẩm Giản Thừa chạm tay vào vết bầm trên eo tôi, nhẹ nhàng xoa.
"Vẫn còn gi/ận tôi à?
"Tôi xin lỗi, không nên đ/á/nh cậu. Cậu cũng biết, từ nhỏ đến lớn, trừ bố mẹ tôi ra, chưa ai dám động vào tôi."
Cậu ta vùi đầu sâu vào cổ tôi.
"Lý Ngôn Triệt, chúng ta làm hòa đi."