Lăng nhìn rất lâu, đột nhiên thốt ra một câu đuôi: "Tinh Hà... Hình anh hơi với bạn trai cũ của em rồi."
Sáng sớm, tỉnh dậy hốt.
Tôi thừ người một lúc, chợt nhớ ra gì, vội vén áo kiểm tra xem trên người dấu vết từ giấc mơ không.
May là gì cả.
Trong mơ, dường x/á/c cảm từ trên tu vẫn còn vương vấn.
Tai đỏ bừng, dám nhìn thẳng Lăng Dạ.
Bình luận phàn nàn:
‘Á á! sao đồ mơ cho bọn xem!’
‘Hí hí, nhưng cuối nam phát hiện ra điểm đ/áng s/ợ của mị rồi haha, loại mị cao cấp nhất luôn’
‘Kh/ống ch/ế được giấc mơ!’
‘Cậu ấy vẫn ngây ngô tưởng chỉ bạn ở Lăng sẽ dám làm gì. Thực ra, Lăng thể làm mơ, khám phá giới hạn thể.’
‘Dù đạt đến giới hạn, sẽ bị hỏng.’
Nghĩ đến mơ, tức đi/ên lên.
Tôi cổ áo Lăng Dạ: "Sao anh dám làm chuyện đó với em mơ..."
"Mơ? mơ nào?"
Hắn nghiêng cười "Sao thế, em mơ thấy anh à?"
Đến lúc này rồi mà còn giả ngây ngô!
Tôi hậm hực cả ngày, đi khi.
Đến lớp, điện được chuyển khoản 10.000 tệ.
Tôi ngớ người hồi lâu, chợt hiểu ra gì.
10.000 tệ này nhắc nhở tôi: xảy ra giữa và Lăng mơ chỉ là một dịch.
Không phải gh/en.
Khi chán tôi, sẽ đi.
Cũng phải thôi.
Tôi và Lăng vốn chỉ là bạn phòng.
Năm nhất khi còn hẹn hò với Trình Du, bất kỳ tương tác với Lăng Dạ.
Hắn là người rất lạnh số trò chuyện một năm đếm trên tay.
Sau đó thấy chia tay Trình Du.
Rồi một trở về ký túc xá, đụng phải Lăng đang kỳ đói khát.
Hắn x/in ôm hắn, đổi sẽ cho muốn.
Chúng m/ập mờ dịch tiên.
Nhưng bất kỳ mối qu/an h/ệ khởi rõ ràng, thì kết thúc sẽ mơ hồ.