Sau khi Năm đóng t/ài lại, liền tôi, anh và linh dâng hương.
Nhưng ba người thắp mấy nén liên tục mà còn chẳng bốc lên chút khói nhẹ nào.
Một gió lạnh qua, bài cho gái kia xuống.
Đúng vào lúc này, mới cảm nhận sợ hãi cách sự.
Trên đỉnh đầu hôi lạnh tuôn liên tục.
Mẹ và anh cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, bọn họ cũng r/un r/ẩy toàn thân.
Ông Năm thở dài đi trước ba cái vào sau đó dùng vẽ lá bùa lên nhẹ nhàng nói: “Cô gái à, thế cũng quyết vấn đề gì, cứ an tâm mà sau cả nhà bọn họ đèn chong cho không.”
Nghe nói “đèn chong”, mới nãy còn run như sấy nhiên vui, trong miệng lẩm bẩm mấy là phí tiền, phí sức các kiểu.
May mà ánh hung tợn của Năm quét qua tức im miệng lại.
Ông Năm bắt đầu hương.
Nhưng, liên tiếp mấy lần mà vẫn như vậy, chẳng nén nào ch/áy lên.
Thấy vậy, sắc mặt của Năm cũng đổi, răng lợi nói: “Rư/ợu mời muốn muốn rư/ợu ph/ạt. Nếu đã như vậy sẽ khiến vĩnh viễn siêu sinh.”
Ông Năm quay phắt đầu nhìn về phía tôi: Long, đi lấy cho ta bát m/áu chó đen qua đây.”
Tôi dám trễ, tức cun cút chạy ngoài sân, c/ắt chân của con chó đen lớn, sau đó đưa bát m/áu chó đen đầy ắp cho Năm.
Ông Năm hết cả bát m/áu chó đen lên nắp t/ài với vẻ mặt ám.
Khoảnh khắc m/áu chó đen tiếp xúc với nắp t/ài như sắt nung rơi xuống nước vậy, tức tạo làn khói trắng bốc lên xen với xèo.
Làm xong việc này, Năm đưa lau hôi trên đỉnh đầu.
Đánh tỏ ý thử thắp xem.
Lần nén ch/áy lên rất dễ dàng.
Ông Năm thở phào nhẹ nhõm, hổn hển nói: “Cô gái bị chú cho trọng thương rồi, nữa đâu.”
“Nhóc Long, cháu là tân, cháu ở đây đêm sáng sớm mai táng sẽ xong chuyện.”
Tuy muốn linh đường, nhưng anh và đã nhìn chòng chọc vào như vậy rồi chuyện cũng thể theo ý nữa, chỉ thể gật đầu theo.