Chán thật. mắt lại.
Nhân lúc Kiêu đi tắm, chiếc quần dưới đất mặc vào.
Chiếc điện thoại bàn đột nhiên nháy sáng.
Tôi mở xem, đồng tử co rúm lại đọc được nội dung tin nhắn Bệ/nh viện Tân Giang:
[Chào anh Triệu, khả năng cao của anh bị chẩn đoán sai, mong anh sớm đến viện nhận lại.]
Liếc căn bừa bộn, bắt đ/au nhức.
Kết quả khám: Chẩn đoán nhầm.
Chỉ là viêm loét dạ dày.
Người tê cứng.
Phải giải thích thế nào với Kiêu đây? Cả vụ chỉ là trò hề, lại đúng ở viện do chính quản lý. Có mười cái bạch nổi.
Thời gian trôi, sự thật rồi sẽ nhưng vì quả nhầm mà giả trước mặt anh được.
Tâm trạng nặng trĩu, xe.
Đàn em hỏi:
“Đại ca, vẫn đến khu ạ?”
Tôi xoa thái dương:
“Về nhà.”
Nghĩ thêm giây lát, bổ sung:
“Bảo các anh em dưới an phận, mấy nay đừng gây sự với khu nữa.”
Tiểu đệ ngơ ngác:
“Vì sao ạ?”
Tôi thở dài, ngả ghế mềm đầy mỏi:
“Cứ làm theo đi.”
Giờ hối h/ận vô cùng vì sự bồng bột của Đáng trách vẫn là bên viện ti/ệt kia.
Nếu họ gửi tin sớm hơn ngày, đã rơi thế tiến thoái lưỡng nan này.
May mắn duy là nằm Kiêu chẳng đến c/ắt 'đồ chơi' của đâu nhỉ.
Về đến dinh thự, lấy rư/ợu đỏ bước tắm, cố gỡ mớ bòng bong lòng.
Việc bách giờ là thuyết phục Kiêu tin là nạn Còn tiến triển thêm đã quá rõ ràng.
Ngoài này, đang giấu mặt làm gián điệp dưới anh suốt năm năm.
Khi mới đến Tân Cảng, tự tiến cử làm việc cho anh.
Ban chỉ dò la thực lực của Kiêu, nơi hỗn lo/ạn như Tân Cảng chắn hạng thường.
Nào quá trình xúc, lại lòng đối phương, thậm chí đến sống thiếu anh.
Thở dài n/ão nề, châm điếu với tâm trạng phức tạp.
Sau nhận tình cảm của mình, dùng chiêu dầm thấm lâu” nào bị cái quả khám đáng nguyền rủa phá hỏng.
Mẹ kiếp!
Thế là tan tành mây khói.
Hít hơi dài, chằm chằm làn mờ ảo.
Bàn tay xươ/ng xẩu đột ngột xuất hiện trước mặt. Đang rút thì nhận vết chàm đen quen thuộc ngón trỏ.
Buông lỏng thể, mặc anh lấy đi điếu môi.
Quay đầu, im lặng Kiêu.
Ánh mắt sắc của anh liếc qua, giọng đầy mãn:
“Còn hút? Sợ thần đường đến muộn à?”