Nhậm Trạch Thu rất gh/ét thời tiết ẩm ướt và lạnh lẽo.
Anh nói như vậy sẽ khiến anh nhớ đến căn hầm nhỏ mà chúng tôi từng trú ẩn.
Vì thế, vào một buổi sáng ẩm ướt và lạnh lẽo, anh khép mắt lại… và không bao giờ mở ra nữa.
Lễ tang của Nhậm Trạch Thu rất giản đơn.
Chúng tôi đều là trẻ mồ côi; đến dự lễ tang chẳng phải bạn bè, thì là cấp dưới.
Tôi bình tĩnh lo liệu mọi việc.
Khi rảnh rỗi, nhìn bức ảnh đen trắng của Nhậm Trạch Thu trên bàn thờ, tràn đầy khí thế ngày xưa, lòng tôi lại chẳng hề cảm thấy buồn bã.
Nhưng sâu bên trong tôi, dường như có một thứ gì đó không ngừng phình ra, từng chút một, chặn hết mọi thứ, khiến tôi khó thở.
May mà có Tiểu Thu bên cạnh.
Vì có cậu ấy, tôi luôn cảm giác Nhậm Trạch Thu chưa bao giờ rời đi.
Nhưng mỗi khi mà đêm buông xuống, tôi lại thấy trống vắng…
Tôi nhìn gương mặt trẻ trung quen thuộc đang ngủ cạnh mình.
Trong lòng dâng lên một chút may mắn… nhưng nước mắt lại chẳng thể ngừng rơi.
N/ão bộ như ngưng hoạt động.
Tôi không thể hiểu nổi những giọt nước mắt này đến từ đâu.
Tiểu Thu bị tôi làm cho tỉnh giấc. Đôi mắt trong veo của cậu trong bóng tối lại càng sáng rực.
Cậu nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng.
Tôi rõ ràng phải sớm đưa cậu trở về quá khứ.
Quay về quá khứ thì tương lai mới có thể thay đổi.
Nhưng nếu tương lai vẫn không thể thay đổi thì sao?
Bàn tay tôi lại bắt đầu run lên không kiểm soát.
Nếu Tiểu Thu mãi mãi ở lại cạnh tôi…
Vậy mười năm trước, tôi của mười năm trước — bên cạnh còn có ai?
Tôi vùi thật sâu mặt vào lồng ng/ực Tiểu Thu.
Lúc mở miệng, giọng nói lại như phát ra từ trong cơ thể cậu vậy.
“Cậu sẽ không rời xa tôi… đúng không?”
Tiểu Thu siết ch/ặt vòng tay ôm tôi.
Giọng cậu rất nhẹ, nhưng lại mang theo sự kiên định không cho phép phản bác:
“Không ai có thể tách em ra khỏi anh cả, trừ khi ch*t đi.”
Tôi ôm lại cậu.
Trong lòng tôi đã tự nói với chính mình của mười năm trước hàng trăm lần xin lỗi.
Tôi không dám mạo hiểm.
Cũng không thể mạo hiểm được.
Tôi không thể mất Nhậm Trạch Thu lần thứ hai…
Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất rọi thẳng vào mắt tôi.
Tôi theo phản xạ giơ tay lên che.
Nhưng cảm giác chói lòa vẫn còn đó.
Cơn buồn ngủ nặng nề dần tan đi.
Tôi mở mắt ra.
Nhìn ánh mặt trời xuyên qua bàn tay… trong suốt của mình, ngơ ngẩn một lúc lâu mới ý thức được.
“Dậy rồi à? Ăn sáng xong chúng ta đi đón Tiểu Cúc nhé.”
Tôi vội vàng giấu bàn tay vào trong chăn.
“Sao vậy?”
Tôi mỉm cười lắc đầu, ánh mắt nhìn thật sâu vào thiếu niên trước mặt.
Tôi lại quên mất —
Tôi của mười năm trước, rốt cuộc vẫn là tôi.
Nếu trong vụ t/ai n/ạn năm đó, Nhậm Trạch Thu không tỉnh lại…
Thì làm sao tôi có thể sống một mình trong thế giới không có anh ấy?
Tôi thức dậy rửa mặt.
Khi ăn sáng, Tiểu Thu nhìn đôi găng tay tôi đang mang, băn khoăn hỏi:
“Tay lạnh à?”
“Mùa đông, vết s/ẹo do cá sấu cắn trước kia trông rất x/ấu… tôi đã quen đeo găng để che lại.”
Tiểu Thu rất nhanh chấp nhận lời giải thích của tôi.
Tiểu Thu là Tiểu Thu.
Cậu ấy không có ký ức mười năm tôi và Nhậm Trạch Thu đã cùng nhau trải qua.