Ta nghĩ nên chia những nhất của mình nàng ta.
"Sư muội, mang đồ tới muội này.”
Ta đặc biệt để đan tôn cất giấu báu vật bày ra hết nàng ta.
"Đây là đan do tôn luyện, có giúp tu vi, nhờ những thứ mà đạt trúc cơ vòng ba năm đó.”
Nàng cúi đầu từng viên lên quan sát kỹ trên gương chẳng tỏ ra gì.
"Viên đỏ ngọt, thì nuốt d/ao đ/au rá/ch ruột. Màu xanh thì mát mát lạnh lạnh, có hàng ngàn kiến đang bò gặm xươ/ng. Màu xanh lá rất đắng, là lưỡi tê, ba ngày được.”
Nàng nhíu mày, có lẽ đã dọa nàng sợ, nên đã giải thích: "Muội đừng sợ, những thứ là linh đan muội lần đầu vẫn nên thử cái trắng có mùi hết, khó chịu, là sẽ mê mấy ngày thôi.”
"Vất vả rồi.”
Trước muội nuốt viên đan đó, đã nhìn xa, mắt ánh lên sự hại, chắc là hoa mắt.
Nhưng chẳng mấy chốc, tôn đã tới tìm.
"Bạch Tuyết, làm Sở Sở?” Hắn rõ đã quất roj tay, khiến ngã ra đất.
Ta đ/au đớn co r/ẩy dưới đất, hề biết mình sai đâu.
Sư tôn tức chưa từng thấy hắn hoảng lo/ạn đây là lần đầu tiên hắn ta.
"Con đã muội đan trắng, muội ấy mấy ngày thôi.”
Ta vô tội nhìn về hắn đáng lẽ hắn nên hiểu rộng rãi, chia đồ tốt, có phong thái của tỷ.
"Muội ấy và nhau, nếu còn muội ấy, đừng trách vi nể mặt.”
Sư tôn rồi bế muội đang mê tay rời để một thân roj biết phải làm gì.
Ta xử với nàng tôn xử với mình, là sai sao?
Nàng và nhau, rốt nhau nào?
Những câu hỏi chìm băng bờ, hang lạnh giá trên sườn Quá đã suy nghĩ rất lâu vẫn tìm ra đáp án.
Kỳ lạ, giờ sợ lạnh, băng tuyết trên Chung Sơn chưa từng làm thấy lạnh, tại nơi lạnh lẽo thấu đến vậy.
Khi sắp ngất vì cái lạnh của Quá, muội đã tới thăm ta.
Nàng ôm ngón tay nhẹ lau giọt nước mắt vương trên mắt ta.
"Con có trái tim, một đã lòng sẽ trở nên vô cùng yếu đuối, ngoại lệ.”
"Gì cơ?” run run hỏi, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
Khuôn của muội dần dần mờ rồi rõ là Nương.
"Nguyệt Nương?” Lẽ nào là vì quá lạnh nên ảo giác chăng.
"Ừm.” ấy dịu dàng đáp lời, vừa bôi lên của ta.
"Không cần đâu.” lẩm bẩm.
Dường nàng ấy thật sự nghe hiểu mê man của ta: "Cô cần bôi th/uốc, cô vẫn cần có thương.”
Ta bỗng cảm thấy thân, vùi đầu lồng nàng ấy, trời tuyết trắng rét c/ắt da c/ắt thịt, bắt đầu tham tìm ki/ếm chút trên nàng ấy.
"Nha đầu ngốc, cô thấy đó vốn phải đan mà là đ/ộc hắn chẳng qua cô một thử đ/ộc mà thôi. sự yêu một là nỡ lòng nào làm tổn dù là một xíu, huống chi còn ngày ngày uống đ/ộc.”
Từ đó về sau, muội vẫn là muội, mỗi ngày bám lấy tôn mè nheo làm nũng.
Nguyệt Nương trên sườn Quá dường là một mơ của ta.