20
Kể khi thể nghe thấy tiếng lòng Đạo.
Giang với còn lại gì.
Tình hắn ngày càng tốt.
Dù chịu áp lực quần hắn kiên quyết chỉ lại Hoàng hậu trong hậu cung.
Tình nghĩa đế hậu, cũng trở thành câu chuyện đẹp.
Một ngày nọ, khi hắn đang chèo thuyền bên hồ, nhịn được hỏi:
"Hoàng biến thành la hét vặn vẹo sao? Còn vì ngày nào ngài cũng nói muốn biến thành khỉ?"
Giang thoáng vẻ bã.
Hắn bã nói: "Đó đều trong những cuốn sách mẹ để lại, thê tử thích, thể mang cả sách mẹ để lại cho nàng."
Ta sửng sốt.
Nghe nói sinh mẫu nữ tử lạ.
Bà ấy xuất hiện đột biến mất đột ngột.
Bà ấy phụ hoàng yêu nhau, sinh ra năm sau liền biến mất.
Nghe nói, bà ấy thông hiểu âm luật, giỏi nhất viết sách.
Xem ra, những lời trong lòng những sách đó.
Ta xa hắn: "Mẫu hậu ra đi đột Hoàng thượng hẳn nhớ nhung."
Giang phủi long bào, tươi cười: "Không cả, mẫu hậu từng nói, bà ấy đến thế giới khác, đến khi biển cạn đ/á mòn, tin rằng ngày gặp lại bà ấy. Bút danh bà ấy ở thế giới khác, nhớ, gọi Quân cô.
Ta nhìn hắn mỉm cười, hắn cũng tai.
Trước đây, luôn quy củ Hoàng hậu.
Cẩn dám vượt quá phép tắc.
Vì bỏ lỡ ba năm với Đạo.
Hắn yêu hắn, hắn chán gh/ét ta.
May thay, chúng còn yêu nhau.
May thay, cả kịp.
Giang như gom đủ can đảm, ngượng ngùng nói: Miên, thuật này, rất đột ngột."
"Khi trong giọng nói mơ nói nữ tiến độ quá chậm, muốn cho cái gì đó...Kim chỉ!"
"Giọng nói hỏi ta, lực muốn ở ai, ngần ngại chọn nàng."
"Vì lại gì với nàng, nhưng nàng thể mình."
Ta nghe mà mắt hoe.
Ta chưa từng nghĩ, còn nguyên thế này.
Nhận ra khí lúc quá xúc ngượng ngùng gãi đầu, vội vàng đề tài.
"Dù mẫu hậu ra đi nhưng sống chúng phải tiếp tục!"
Hắn dịu dàng nắm lấy tay ta, sâu sắc nói.
"Miên Miên, chúng sinh con mạp đi."
"Ta muốn cùng nàng vô số ngày mai."
Gió đêm nhẹ thổi, thổi đến nỗi đong đầy.
(Hoàn)