15
Tôi đang lắng giải Chu nào Hành bỗng hẹn tôi.
Ừ, vậy đợi chút giải sau.
Tôi mặc một váy cổ sâu, vài sợi tóc phủ trên xươ/ng xanh, khuyên tai trai nơi tai dưới thêm sáng dịu dàng.
Vừa xuất mắt Hành liền dừng trên người nhưng lại chóng rời mắt đi.
Không thích?
Không phải này mà hạ gục được cậu?
Lại gần tai cậu đã đỏ bừng.
Cậu thậm chí dám nhìn nữa, chỉ cúi nước.
Tôi ngồi xuống đối diện, cười: "Hẹn ra để cậu nước?"
Ánh mắt nai con của cậu lướt như cánh vũ, lại bị kí/ch gì mà ho sặc sụa.
Cuối cùng che miệng chạy vào vệ sinh.
Cái gì đây chứ.
Tôi thở một tiếng, nhàm chán nghịch tóc, bỗng trước mặt có một cái lớn.
Là Chu.
Không phải sao lại anh nữa?
Nghĩ đến chuyện đêm đó, giờ phút này lại như bị gian.
Nhưng bị nhiều rồi, lại có chút tê liệt.
Anh đeo vạt màu đen tặng, mày khẽ nhíu, quan vốn sắc bén giờ lại thêm bức người.
Anh cúi ghé sát vào tai khẽ nói: "Vui không?"
Mùi nước hoa quen thuộc lại thoảng mũi, khó chịu quay "… tạm."
Anh ngừng một chút, rõ vui buồn: "Vậy tốt rồi."
Sau đó đứng dậy, đến bàn cách vài bước.
Ở đó có một gái dung mạo xinh đẹp.
Tôi ấy.
Hiếm khi xứng Chu, họ Lâm.
Ừ, người xứng đôi.
Xem ra anh để tâm rồi.
Cũng phải.
Anh Chu.
Vốn dĩ phong lưu.
Hẳn nói ngọt ngào.
Cũng may, chút lại tưởng anh thật sự tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vạt đen trên ng/ực anh mà ngẩn người.
Hẹn nữ lại đeo vạt tặng.
Thật đáng gh/ét.
Tôi bực bội cầm ly nước trên bàn uống, phát hiện từ lúc nào Hành đã trở lại, ngồi đó ngơ ngác nhìn nói nào.
Tôi quay lại, cười cậu "Sao thế, nước à?"
Thế chỉ tai đỏ, khuôn mặt đỏ lên.
Nếu thật sự có tình khiết chân thành.
Hạ Hành, cậu liệu có phải người không?