Tôi bước đến trước lồng trong xổm xuống. Chú co ro trong lồng, đôi tai cụp xuống trông uể oải.
"Nhớ ăn. Nó ăn cỏ khô. Hãy một ăn thừa của mỗi ngày.’
Nghĩ đến điều luật này, tôi nhíu mày. Trước giờ vẫn ăn cỏ khô còn rất bố mẹ đột sang đồ ăn thừa? Rõ ràng thể ăn ăn của người.
Tôi thử đưa cỏ khô nó. đến ngửi qua rồi bỏ đi. Cuối tôi đành đổ một cơm thừa vào.
Đột thoại rung lên hồi. Bố mẹ lại nhắn tin qua WeChat:
"Tối nay là đêm Giao trước 12 giờ.’
"Con thể bất cứ thứ cho, trừ sữa.’
"Trước hãy vào phòng ông nội, nắm ông và mọi chuyện ổn thôi.’
"Sau 9 giờ tắt hết đèn, sáng nào.’
"Trước đảm bảo phòng đóng ch/ặt, nếu thấy mở thì tức trốn vào tủ quần áo.’
"Trong tủ quần áo hơi thở khác ngoài hơi thở của con.’
"Trên gối tóc, dọn sạch sẽ.’
"Nửa đêm gọi tên thì tuyệt đối ra ngoài, dù đi nữa.’
"Nếu vi phạm điều thứ tư, tức ném gấu bông xuống đất. Đừng sợ... kể cả chảy m/áu, bảo vệ con.’
"Đi vệ sinh mở nắp bồn cầu lên.’
"Sau đi vệ sinh xả nước ngay, đợi đến sáng xả.’
"12 giờ thể trưa ở ban công, lúc đó nắng ấm lắm. Nếu là trưa... thì thể tin tưởng tuyệt đối.’
Tôi nhịn gọi Mẹ máy, còn bố máy sau vài hồi chuông.
Tôi hỏi gấp: "Bố ơi, bố đang ở máy?"
"Bố... lạnh lắm... nơi này lạnh lắm... Đừng lo... bố về sớm thôi..." bố đục vọng từ phương xa. Nói xong câu đó, thoại đ/ứt quãng.
Tôi gọi lại nhiều lần nhưng được. Trong khí văng vẳng tiếng chuông thoại... phát ra từ phía tủ lạnh.