4.
Trận đấu kết chiến thắng thuộc P đại hai điểm cách biệt sát sao.
Sau đó, đám đông tản đi chim muông, nhớ lời nối, liền tìm một băng ghế gỗ nhìn gần cổng sân bóng nhất để chờ.
Có đã đi thay mọi người gần đã hết mà vẫn chưa thấy bóng dáng đâu.
Ngược lại, Chí Khanh lại vị mời mà tới.
Trên người anh vẫn còn vương mùi mồ hôi, những sợi tóc lòa xòa thái dương dính ướt vào tai, hơi thở gấp gáp, tất cả lại càng khiến anh thêm lạnh lùng, cuốn hút.
Tôi giả vờ nhìn thấy, lấy điện ra, nhưng chợt nhớ ra mình đã quên mất lấy cách liên Dạ.
Vậy đành phải ngồi tiếp.
“Cậu đang Chí Khanh hỏi.
Tôi lắc đầu, lặng một lời, chẳng muốn gì thêm anh.
Có lẽ bị lạnh hoặc thể đã thua trận nên sắc mặt Chí Khanh lập tức trở nên khó coi.
Từ xa, đang chậm bước tới, ôm lấy bụng.
Dựa vào sự đồng cảm con gái nhau, đoán chắc bà dì cô tới rồi.
Đúng đó, đã thay xong.
Cậu mặc một áo hoodie trắng quần jeans xanh đậm thoải mái, dưới vẫn đôi giày thể thao trắng mà từng quen thuộc.
Trong một khoảnh khắc, dường đã nhìn thấy hình ảnh còn trung học.
Trần thấy Chí Khanh gần tôi, liền chỉ hỏi: “Bạn à?”
“Ừ.” đáp.
Nói phải cảm ơn Vũ, hôm nay cô rủ đây, lẽ sẽ chẳng cơ hội gặp lại Dạ.
Dương cảm thấy ngạc nhiên mối qu/an người… quen nhau sao?”
“Cậu bạn cấp ba mình.”
Giới thiệu giản xong, hỏi muốn đi đâu cơm.
Tôi nghĩ nghĩ, chuẩn bị đưa nhà hai cay.
Hồi cấp ba, đối diện một cay, thỉnh thoảng lại đặt mang về, sẽ giúp ra hàng rào hông để lấy sau đó hai đứa sẽ hai chuột nhỏ tr/ộm thức ăn, ngồi trong lớp học ngấu nghiến cay.
Sau này, cay đó đóng cửa, chuyển rồi.
Ký ức dần phai chợt trở nên rõ ràng những thước phim tua ngược.
Lý do đưa đó cay ở nhà này hương vị rất giống cấp ba đó.
Khi vừa xoay nghe thấy Chí Khanh Vũ:
“Đi cay.”