Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mẹ tôi chẳng màng quan tâm mà đặt nến xuống, đứng ở trong góc.

Cái bóng được chiếu sáng bởi ngọn nến phía sau bà ta đang nhe nanh múa vuốt, cuối cùng biến thành hình dạng của một người đàn ông.

Bà ta cầm khăn mặt ướt sũng lau tay cho Uông Tuyết.

Sau khi làm xong hết những việc này, bà ta lấy từ trong túi ra cái vòng tay kia, biểu cảm kì quái nhìn tôi, cười nói:

“Cái vòng tay này không phải con nói là sinh lễ sao? Không phải ai đeo thì sẽ gả cho con m/a đó à?”

Sau khi nói hết, bà ta đột nhiên cầm cái vòng tay đi về phía tôi.

“Nào, Khánh Ngư, ngoan ngoãn đeo vòng tay lên, con là con gái ngoan của mẹ, mẹ đã từng nghe, chỉ cần chúng ta tự nguyện h/iến t/ế một linh h/ồn cho hắn ta, thì con q/uỷ kia sẽ tha cho em gái con.”

“Mẹ biết từ nhỏ con đã gh/en gh/ét mẹ đối xử tốt với em gái, chỉ cần con bằng lòng gả cho con m/a ch*t ti/ệt kia thay em gái, sau này mẹ cũng sẽ đối xử tốt như vậy với con.”

Tôi lạnh lùng nhìn bà ta: “Bà đi/ên rồi à? Dựa vào đâu tôi phải nghe lời bà? Bà cảm thấy tôi cần tình mẹ của bà à? Hồi nhỏ không cần, hiện giờ tôi cũng không cần, một người mẹ ích kỉ tư lợi, có được tình thương của bà thì làm gì?”

Mẹ tôi nghe vậy giống như bị kí/ch th/ích, gào lên với tôi như phát đi/ên: “Mày đang trách tao sao? Lẽ nào em gái mày biến thành thế này không phải là do mày hại à? Từ nhỏ mày đã xui xẻo, khắc ch*t bố đẻ của mày, còn hại chúng tao nhà tan cửa nát còn người thì ch*t, mày không nên đền tội sao?”

Tôi cười như không cười nhìn bà ta.

Bà ta dường như không phát hiện bóng đen sau lưng đã bao trùm lấy cả cơ thể bà ta.

Bà ta kích động lao về phía tôi, trên tay còn cầm hai lá bùa chú.

“Hôm nay mày không nghe cũng phải nghe, không phải do mày quyết định. Mày giống y hệt ông bố ch*t ti/ệt kia của mày, nên ch*t sớm từ lâu, tao không nên sinh mày ra. Rõ ràng năm đó đã phá mày, vậy mà mày vẫn còn sống sót, mày là cái đồ x/ấu xa trời sinh.”

Giây phút bà ta tiến lên dán bùa vào tôi, Tang U đứng ở bên cạnh muốn cản bà ta lại.

Thế nhưng tôi đã ngăn lại động tác của cậu ta, ngược lại nhìn về phía mẹ tôi, cười nói:

"Hóa ra là vậy à, tôi đã nghĩ sao bà lại gh/ét tôi đến thế cơ mà, chẳng lẽ năm đó do bà n/ợ tình ai, phụ lòng người nào, thế nên chỉ cần nhìn thấy tôi là có thể nhìn thấy bóng dáng của người bị bà phụ lòng, vì vậy bà mới gh/ét bỏ tôi như thế, đúng không?”

Mẹ tôi nghe thấy mấy lời này, trong nháy mắt, ánh mắt á/c đ/ộc đã biến thành kinh sợ.

"Mày ăn nói bậy bạ, đều là tai họa mày dẫn tới đã hại em gái mày! Đều do mày!”

Nói rồi bà ta vươn tay ra bóp cổ tôi.

Tôi đứng nguyên tại chỗ không động đậy, giây phút hai lá bùa vàng dán lên người tôi đã phát ra tiếng ch/áy xì xèo.

Tôi chịu cơn đ/au này, nắm ch/ặt lấy tay bà ta, ra sức bóp thật mạnh.

"Bản thân bà đã làm gì, bà không rõ sao? Rốt cuộc là tai họa do tôi dẫn tới hay là do á/c quả mà bản thân bà tự làm ra?”

Mẹ tôi đi/ên cuồ/ng lắc đầu, bàn tay bóp cổ tôi ra sức dồn sức.

"Chỉ cần gi*t ch*t mày, chỉ cần mày ch*t, tao và em gái mày sẽ không có việc gì hết?”

Tôi thở dài, vẫn không động đậy.

Nhìn thấy bóng đen vẫn luôn theo sau lưng bà ta bỗng nhiên hóa ra một đôi tay người trắng bệch.

Đôi tay kia tóm ch/ặt cánh tay mẹ tôi, giống như động tác ôm, ôm lấy mẹ tôi từ phía sau.

"Yên Yên, anh đã đợi em hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được em rồi.”

Mẹ tôi nghe thấy giọng nói của người đàn ông thì r/un r/ẩy cả người, trong nháy mắt đã buông tay tôi ra.

Bà ta nhanh chóng xoay người, tìm ki/ếm âm thanh bốn phía.

Mà bóng đen kia cũng dần dần trở thành một người đàn ông trẻ trung g/ầy gò ở dưới ánh nến.

Hai mắt của ông ấy đỏ ngầu, nhìn chòng chọc vào mẹ tôi, khóe miệng vẫn nở nụ cười.

"Anh vẫn luôn đợi em, anh đã làm được, em từng nói, chỉ cần anh sẵn lòng ch*t vì em, chứng minh quyết tâm của việc anh yêu em, em sẽ gả cho anh, nhưng anh cứ đợi, đợi mãi, đợi lâu như vậy, thế nhưng vẫn không đợi được em.”

"Trần Tuấn!” Mẹ tôi sợ hãi hét lớn: “Hóa ra là anh! Anh cút đi cho tôi, anh đừng đến tìm tôi, khi đó là do tự bản thân anh muốn ch*t, không hề liên quan gì đến tôi hết, chúng ta vốn dĩ không có khả năng, là anh cứ muốn quấn lấy tôi, cái ch*t của anh không liên quan gì đến tôi!”

Người đàn ông xuất hiện chính là bút tiên chúng tôi vẫn luôn tìm ki/ếm, Trần Tuấn.

Tôi đoán không sai, người phụ nữ năm đó phụ lòng ông ta quả nhiên là mẹ tôi, Lý Yên.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi nghe thấy tiếng lòng của mục tiêu công lược

Chương 10
Tôi đã công lược Tần Hoài suốt 3 năm, làm người “vợ” hiền thục nhất, chăm sóc anh từng li từng tí, vậy mà vẫn chẳng thành công. Hệ thống thở dài: [Cậu là lứa kém nhất mà tôi từng dẫn dắt.] Sau khi rời khỏi hệ thống, tôi thấy cả người nhẹ nhõm. Tôi biết Tần Hoài chưa từng thích tôi, kết hôn với tôi cũng chỉ là vì tức giận với bạch nguyệt quang mà thôi. Hôm đó, tôi vẫn đưa tập tài liệu cho anh, nhưng lần đầu tiên không chủ động hôn anh, cũng chẳng nói câu “em yêu anh”. Tôi nhìn môi Tần Hoài không hề động đậy, nhưng trong tai lại vang lên giọng nói của anh: [Sao hôm nay vợ không hôn mình? Bây giờ mình sống được là nhờ nụ hôn buổi sáng của vợ đấy, có phải hôm qua mình quá hung dữ với em ấy không? Cái hệ thống chết tiệt này bắt mình phải làm lốp dự phòng bám đuôi, vợ tốt thế này sớm muộn cũng bị mình dọa chạy mất. Thật muốn đè em ấy xuống ngay cửa ra vào rồi… Bíp bíp bíp…] Sáng sớm tinh mơ, tôi chỉ cảm thấy tai mình vừa bị tra tấn…
456
5 Vượt Rào Chương 16
7 Hàng hạng hai Chương 17
12 Người thừa kế Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm