Tôi cầm gà nướng về ký túc xá.
Huệ Huệ đang nằm sấp trên giường gọi điện thoại, cô ta nũng nịu: "Ái chà, không đùa đâu, em thật sự không khỏe mà, sắp lên lớp 12 rồi còn phải chuẩn bị thi đại học nữa! Anh thật sự không giúp sao?............... Hí hí, em biết mà, gh/ét quá đi."
Người như thế này cũng vào đại học được sao?
Vừa nghĩ thế, một miếng gà rán đầy tương cà đ/ập bốp vào mặt tôi.
Cô ta cúp máy, lạnh lùng nhìn tôi: "Vừa nãy mày cười tao phải không?"
Tôi vội vàng lắc đầu.
"Không có? Chu Tình, điểm mày cao hơn chút xíu, nhưng tao có cả trăm cách khiến mày không vào được đại học, tin không? Còn cái bà mẹ làm lao công ở rạp chiếu phim của mày nữa, có cần tao qua chăm sóc công việc bả không?"
Miếng gà rán từ mặt tôi lăn xuống đất.
Tôi nhẫn nhịn: "Em đi m/ua lại cho chị ngay."
Cô ta hài lòng cười: "Không cần, giờ mày nhặt đồ dưới đất lên ăn đi, hôm nay tao bỏ qua cho."
Tôi vừa cúi xuống, đã nghe thấy giọng cô ta trên giường: "Này, miếng gà tao vừa vứt chẳng phí chút nào nhỉ, con này thích nhặt đồ lắm, muốn ăn thì nói với chị chứ, chị đâu có keo."
Cô ta lại đang quay video, và sẽ đăng lên Không gian Cò Vàng.
Sẽ bị tất cả bạn học xem thấy.
Mặt tôi nóng bừng, tim thắt lại.
Còn một năm nữa là thi đại học.
Còn một năm nữa.
Một năm nữa thôi!!
Tôi không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy chạy ra ngoài, Huệ Huệ ở sau cười ha hả.
Tôi chạy một mạch đến bãi rác, nhặt gạo và chu sa dính đất đem về.
Những hạt chu sa cứng ngắc đó dính m/áu từ túi rác.
Tôi ngh/iền n/át từng chút, rắc dọc đường về ký túc xá.
Tối hôm đó, trong cơn mơ màng tôi nghe tiếng trẻ con khóc, bỗng gi/ật mình tỉnh dậy.
Tiếng khóc ngay trước cửa, "ư ử", thoảng thoắt, kéo dài không dứt.
Huệ Huệ ngủ say như ch*t, cô ta chẳng nghe thấy gì.
Sáng hôm sau thức dậy, tôi thấy trên tường ký túc xá in dấu chân nhỏ màu đen của trẻ con.
Màu đen pha đỏ thẫm, chỉ khi oán khí cực nặng mới xuất hiện thế này.
Ngay trên bức tường cạnh cửa.