Cảnh sát đến rất nhanh, dân làng tụm năm tụm ba bên ngoài ngôi nhà bàn tán xôn xao.

"Trời ơi, cả đời chưa thấy ai ch*t kiểu này, thằng Trụ này trêu chọc vào ai vậy?"

"Theo tôi thấy, cứ như tà thuật ấy, người bình thường ai gi*t người man rợ thế?"

"Nghe mày nói! Người bình thường thì đã không gi*t người rồi!"

Mọi người cãi nhau ồn ào, mẹ tôi khóc nức nở gọi điện cho chú tôi. Nhà chú m/ua vé tàu ngay trong ngày để về.

Cô tôi đ/au lòng khóc lăn lộn dưới đất, trong nhà hỗn lo/ạn cả lên. Tôi không chịu nổi cảnh ấy, lẻn ra ngoài sân.

Đêm vùng núi tĩnh lặng đến gh/ê người, trăng tròn vành vạnh, tiếng côn trùng rả rích đâu đó vọng lại.

Tôi ngồi thụp xuống trước cửa, ôm đầu gối khóc nấc. Khóc được một lúc, bỗng thấy rợn tóc gáy - cảm giác như có ai đang dán mắt nhìn mình.

Tôi vội lau nước mắt ngẩng đầu lên. Phía xa dưới gốc cây hòe, một bóng người đứng lặng.

"Ai đấy?!"

Tôi hét hai lần, hắn vẫn đứng im dưới tán cây mờ ảo, không nhúc nhích cũng chẳng đáp lời.

Sợ quá, tôi chạy vội vào nhà gọi người.

Khi dẫn mẹ và bác cả ra ngoài, gốc cây đã trống trơn.

"Tiểu Viễn, hoa mắt thôi, làm gì có gì?"

Mọi người đều nói vậy, nhưng tôi biết mình không sai.

Hôm nay trời nắng to, tôi đứng dưới gốc hòe, cúi xuống nhìn vũng nước lớn loang trên mặt đất.

"Cả đống nước đọng, dưới ánh trăng sáng long lanh y hệt vũng m/áu hôm tiểu Trụ t/ự t*."

---------------------------

Thằng bé run lẩy bẩy, co rúm người bên cạnh lải nhải:

"Em biết mà! Chính hắn gi*t Trụ! Tiểu Trụ lúc ch*t cứ bảo em chạy đi. Hắn sẽ đến gi*t em mất! Chị Kiều ơi, em không thoát được đâu."

Nó ôm mặt thất thần:

"Em không sống nổi đâu."

Tôi bực mình trợn mắt, véo mạnh tai nó:

"Thế nên em lén vào phòng chị ăn tr/ộm đồ giữa đêm?"

"Ui da đ/au quá! Chị thả ra đi! Em... em nghĩ em sắp ch*t rồi. Hôm các chị vào làng, em trông thấy túi bim bim của chị. Em chỉ muốn được ăn ngon trước khi ch*t thôi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
6 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm