Cảnh sát rất nhanh, làng tụm tụm ba bên ngoài nhà bàn tán xôn xao.

"Trời ơi, đời chưa thấy này, này trêu chọc vậy?"

"Theo cứ như tà thuật ấy, bình thường gi*t man rợ thế?"

"Nghe mày nói! Người bình thường thì đã gi*t rồi!"

Mọi cãi nhau ồn ào, mẹ nức nở điện cho chú tôi. Nhà chú m/ua vé tàu ngay ngày để về.

đ/au lòng lăn đất, nhà hỗn lo/ạn ấy, lẻn ngoài sân.

Đêm vùng tĩnh lặng gh/ê người, trăng tròn vành vạnh, tiếng côn trùng rả rích đâu vọng lại.

Tôi ngồi thụp xuống trước cửa, ôm gối nấc. Khóc lúc, thấy rợn tóc gáy cảm giác như có đang dán nhìn mình.

Tôi vội lau nước ngẩng Phía xa gốc hòe, bóng đứng lặng.

"Ai đấy?!"

Tôi hét hai lần, hắn vẫn đứng im tán mờ ảo, nhúc cũng đáp lời.

Sợ quá, vội nhà người.

Khi dẫn mẹ và bác ngoài, gốc đã trống trơn.

"Tiểu Viễn, hoa thôi, làm có gì?"

Mọi nói vậy, mình sai.

Hôm nay trời nắng to, đứng gốc hòe, cúi xuống nhìn vũng nước lớn loang mặt đất.

"Cả đống nước đọng, ánh trăng sáng long y hệt vũng m/áu hôm tiểu t/ự t*."

---------------------------

Thằng bé run lẩy bẩy, co rúm bên cạnh lải nhải:

"Em mà! Chính hắn gi*t Trụ! Tiểu lúc cứ bảo đi. Hắn gi*t mất! Kiều ơi, đâu."

Nó ôm mặt thất thần:

"Em sống đâu."

Tôi bực mình trợn mắt, véo mạnh tai nó:

"Thế nên lén phòng chị ăn tr/ộm đồ giữa đêm?"

"Ui da đ/au thả đi! Em... nghĩ sắp rồi. các chị làng, trông thấy túi bim bim của Em chỉ muốn ăn ngon trước khi thôi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm