Ngày hôm sau, bắt đầu lo tới mạng sống của mình.
Làm nào mới tự và hợp lý khiến — với — chạm vào đây?
Đây là vấn đề vô túc!
Sáu giờ sáng, mơ màng màng bò dậy giường, thay quần áo, nịnh nọt theo sau Lâm.
"Dậy sớm thế?"
Tôi cố gắng mở đôi vốn đã díp ra:
"Muốn... muốn rèn luyện sức khỏe chút."
Chu kéo khóa khoác nhìn - kẻ sắp ngất đến nơi.
"Trông cậu vẻ cần ngủ hơn đấy."
Tôi là cần nhưng điểm sinh mệnh của đâu cho phép!
"Không sao, em thật ngủ."
Tôi theo ký túc xá, thấy mặt trời, đã mềm nhũn.
Chu nhíu mày, vẻ lo lắng, cạnh tôi, bộ.
Mới được vòng, đã mệt cộng thêm áp lực sắp ch*t kí/ch th/ích mạnh, hôm qua cả ngày chưa ăn gì.
Chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, cách mặt đất chưa đầy mười phân thì được nhanh tay đỡ lấy.
"Ugh, đ/au quá!"
Chu cau mày, ngồi xuống đất kiểm tra vết thương.
"Không trật khớp đâu, chườm đ/á chút, trong ký túc xá bình xịt."
Tôi xụ mặt:
"Ừm."
Nhưng chớp mắt, nảy ra ý tưởng.
"Anh Chu, xin lỗi nhé, anh cõng em về không?"
Chu nửa quỳ trước mặt tôi, qua cổ tôi, nhìn vào mong chờ của tôi.
Anh khẽ tặc lưỡi, mở miệng với giọng điệu đầy ẩn ý:
"Lâm Nguyễn, cậu thích không?"