15.
Mạnh Diệp lo lắng tiểu nương bị ta sát bảo vệ nàng ta lớp ngự ở viện tử Thành.
Ta nhún vai ơ nói.
“Khi đó sẽ người tay, ta hà gì phải tay mình.”
“Thời hạn mười ngày còn lại hai ngày, ta chờ được.”
Nhưng Mạnh Diệp thì không đợi nổi nữa.
Đêm đó, lấy lý Thái tử muốn sách đêm rời phủ.
Ta sống ch*t ch/ặt cái chân không bị liệt Mạnh khi đ/au đớn hét lên thì ta cười nói.
“Phu quân vì tiền và chuyện lớn Mạnh gia mà suốt đêm, thân không đeo bám ngài ấy.”
Bà bật khóc theo bóng dáng Mạnh Diệp đi xa.
Thứ nữ Mạnh Tuyết Phù ta đưa hồi gia cười lạnh, sau đó đổ canh vào Mạnh mẫu.
Mạnh rơi nước mắt c/ầu x/in nhưng Mạnh Tuyết Phù không hề tỏ thương xót.
“Ta bị nhà quân đ/á/nh trâu bò cho họ, sống không bằng ch*t, đây là nhân duyên tốt mà vì lót cho huynh trưởng tìm đến cho ta đấy.”
“Ta muốn hòa ly, gật đầu thì ta mang ơn mang huệ rồi, nhưng lại cạn tàu ráo máng, quyết ch*t cũng không chịu.”
“Cẩm Hoa tỷ nói không sai, cầu người không bằng cầu mình. Tôi chăm sóc cho xong tỷ sẽ tự cho ta, cho ngoan ngoãn chút đừng khó ta, cũng đừng khiến huynh trưởng phân tâm.”
“Dẫu sao thì đại người cũng không thể kéo dài nữa.”
Mạnh sợ đến mức từ cũng không được.
Ta và Mạnh Tuyết Phù nhau, cả hai chúng ta đều thấy thắng lợi mắt nhau.